Trang

Thứ Năm, 18 tháng 11, 2010

I am online


Vẫn như ngày nào, tôi vẫn thích truyện Rio
“Trên đời này không hề tồn tại sự ngẫu nhiên, mà chỉ có định mệnh”

Tsubasha - Clamp

12 giờ đêm

Screen lấp lánh xanh đỏ. Mấy cái nik cứ nhức nhối loé ánh sáng cam. Vậy mà những dòng chữ kêu réo vẫn không thấy ai trả lời.

không một ai.

Chiếc đèn bàn màu đỏ boọc-đô hắt bóng sáng trắng lên mặt bàn, chiếu vào một thân hình đang gục ngủ. Hơi thở đều đều, đôi mắt nhắm nghiền, tay đặt khẽ lên chuột như thể đang cầm tay…người yêu. Người đó đang ngủ - và đang “online”

BUZZ!!!

Screen rung lên dữ dội. Người đó choàng tỉnh. Chiếc đèn bàn boọc-đô chiếu thẳng vào mặt – khuôn mặt của một cậu bé khoảng 16 tuổi, đeo chiếc kính cận viền đậm màu đen, đầu tóc bù xù chưa kịp chải sau giấc ngủ lúc 12 giờ. Đôi tay nhắp chuột lia lịa, nhận ra file truyện mình load từ nãy giờ đã xong từ khi nào rồi.

“Sao tao goi ko tra loi? Tao dang ngu. Ngu gi ma lam the. Buon ngu lam roi. Di ngu di. Khong co hung. Tao goi nay gio may khong nghe ah? Tao khong deo phone. Deo vao di, chat the nay moi tay qua”.

Cậu bé lục cục đeo cái headphone FM vào, mắt nhắm mắt mở bật voivechat lên. Thằng bạn ở đầu kia của thế giới rú rít ầm ĩ về việc nó vừa kiếm được file nhạc Endlessly cực hay của anime Tsubasha. Để chia sẻ “may mắn cực kì may mắn đó”, thằng bạn send cho nó file nhạc đã nén. Nó vừa save as file, rung đùi nhìn cái gạch xanh xanh bắt đầu chạy. Còn 1% nữa là xong.

RẦM!

Màn hình…không…máy tính rung lên ầm ĩ. Thế này thì không phải vì ai buzz nữa. Vì cái bàn - cái bàn vi tính - đang lắc lư dữ dội.

Và mặt đất cũng đang rung lên!

Cậu bé kính viền đậm hoảng hốt đứng phắt dậy. Đứng cũng không vững nữa. Không gian rung lên, chung chiêng, gãy vỡ vụn. Những tiếng thét thất thanh từ nhà hàng xóng rú lên. Đồ vật rơi vỡ tạo thành hàng ngàn âm thanh kì quái. Leng keng! Lanh canh! Loảng xoảng! Ầm ầm! Két két! Rú rít!

ĐỘNG ĐẤT
Cậu bé sững sờ.

Rồi tất cả tối đi, tối lặng đi. Bóng cậu bé cũng tối lặng đi.

Không gian vẫn tiếp tục chao nghiêng!



Cậu bé chat hoảng loạn cực độ. Bạn thân của cậu - cậu bé đeo kính viền đậm – đã kẹt trong một vụ động đất ở xứ sở cách cậu nửa vòng trái đất, khi cậu đang share file Endlessly cực hay cho bạn. Có lẽ cậu bạn vẫn chưa kịp nhận file nhạc đó, có lẽ cậu vẫn chưa kịp nghe.

Những âm thanh cuối cùng cậu bé chat nghe được là tiếng la hét kêu cứu, tiếng đổ vỡ đồ đạc. Nhưng chẳng có chút tiếng nói nào của bạn cậu. Cậu bé chat lục tung tất cả hững sạp báo trong thành phố, tìm những bài có viết về vụ động đất. 300 người còn mắc kẹt. Chỉ mới cứu được 20 nạn nhân. 12 người xác nhận đã chết. Cậu bé đeo kính viền đậm nằm trong tập hợp số nào? 300? 20? Hay 12? Không! Không biết được. Báo chí ở đây không đăng cụ thể danh sách. Cậu bé chat không cách nào biết được.

Cậu tìm đến Internet – như phút cuối cùng cậu còn nói chuyện với cậu bé đeo kính viền đậm. Cậu không biết nik Y! của cha mẹ bạn mình (cậu đâu nghĩ là mình phải biết chuyện đó). Cậu cũng không biết người ta đăng danh sách nạn nhân ở đâu. Ngoài chat, chơi game, load truyện, nghe nhạc, thỉnh thoảng tìm vài thông tin bổ sung cho bài học; cậu đâu biết làm gì nữa đâu.

Cậu không biết chút gì về bạn nữa. Chỉ có duy nhất một thứ khiến cậu nhói cả tim khi online. Nik của cậu bé đeo kính viền đậm – nik tưởng đã sign out – đang avaible.

“May day ah? May duoc cuu roi a? Sao may khong tra loi tao. May ngu roi sao”

Rồi cậu bé chat hiểu ra, đó chỉ là do cậu bạn của mình đã quên sign out ở một cái máy nào đó, ở một nơi nào đó. Nơi đó không phải là chiếc máy tính ở nhà cậu bạn.



-Mấy hôm nay không ngủ sao mắt thâm thế? – cô bé tóc cột cao đập đập vào vai cậu bé chat

-Không! Busy!

-Mày mà busy gì?

-Tao không biết…không biết bạn tao còn…sống không?



Cô bé tóc cột cao im bặt, rồi ngó lơ đi chỗ khác. Cô là bạn thân của cậu bé chat. Cô chưa bao giờ gặp cậu bé đeo kính viền đậm, dù thỉnh thoảng có nghe cậu bé chat kể. Trong hình dung của cô, đó là một người dễ mến, hay cười và hơi ngốc một chút.

-Rồi giờ sao? – cô bé lí nhí hỏi

-Tao vẫn chẳng biết gì cả - cậu bé chat cắn chặt môi, ngăn thứ chất lỏng mằn mặn khỏi mắt – nó không lên net.

Rồi cậu chuyển tông như đang nói với chính mình: “Nó không lên net. Hay là nó không còn…Không! Chỉ là nó không lên net nữa thôi. Nhưng vì sao nó không lên. Nó hay lên lắm mà. Nó lên thường xuyên lắm. Nó chưa nhận file Endlessly mà. Rồi còn nhận file hình Midou Ban hôn Amenaga tao định send tiếp cho nó nữa chứ.”

Cô bé tóc cột cao lắc lắc vai thằng bạn:

-Chắc nó không sao đâu. Cảnh sát bên đó vẫn đang kiếm mà.

-Ừ! – cậu bé chat gục gặc đầu, mắt nhắm nghiền.



“Chính phủ nước X ước tính tổn hại từ trận động đất thành phố Y lên đến hàng nghìn USD. Thiệt hại về vật chất vô cùng to lớn. Bên cạnh đó, thiệt hại về tinh thần không thể kể hết. Trong số hơn 300 nạn nhân, hiện giờ chỉ có 50 người được cứu sống. Số còn lại đã mất trong bệnh viện hoặc còn mắc kẹt trong đống đổ nát. Sau hai tuần xảy ra thảm hoạ, cảnh sát vẫn tiếp tục tìm kiếm nhưng hy vọng còn rất mong manh”

Cậu bé chat với tay tắt phụt màn hình tivi, lăn ra giường và trùm kín chăn lại. Hai tuần rồi. Người khoẻ nhất hành tinh cũng khó mà sống sót dưới đổng đổ nát ấy. Cậu với tay lấy chiếc laptop, khởi động và lại onl. Việc đó giờ đây như một căn bệnh của cậu. Không onl, cậu chịu không được. Nhưng onl rồi thì làm gì đây. Cậu onl chỉ bởi một tia hi vọng nhận được offline message từ cậu bé đeo kính viền đậm. Khi không nhận được, cậu lại tắt. Vài giờ sau lại onl tiếp. Hành động đó ám ảnh cậu trong cả giấc ngủ, ám ảnh đến nhức nhối, đến nỗi điên. Bởi vì, như một sự trêu ngươi, nik của cậu bé đeo kính viền đậm vẫn cứ sáng lên trong list Y! của cậu bé chat. “I’m online”



Một tháng trôi qua.

Người sống còn sống. Người chết đã chết. Không còn bất kì một hy vọng, một nghi vấn hay một lời cầu nguyện nào nữa. Chỉ còn lại những lời chúc phúc và những bản nhạc cầu hồn.



Cậu bé chat click file nhạc Endlessly trong máy của mình lên. Bản nhạc cậu đã phải load rất lâu từ Gendou.com, chỉ mong được send cho cậu bé đeo kính viền đậm. Giờ thì không còn ai nghe chung với cậu nữa rồi. Nửa vòng trái đất có thể cùng nhau nghe một bản nhạc, khác nhau về không gian có thể chia sẻ cho nhau. Nhưng khác nhau về số mệnh thì sao?



Hai tháng



Tin nhắn cuối cùng: “May con online day chu?” gởi đi trong vô vọng. Thực sự là bạn cậu đã không còn. Cậu bé chat lôi ra tất cả những gì thuộc về hai đứa. Chiếc vé xem bóng đá, vỏ trái banh bị lủng chưa kịp vá, một chồng truyện góp tiền mua chung, mấy tấm sticker manga v.v…Hằng ngày đối mặt với những thứ đó, cậu chịu không nổi. Cô bé tóc cột cao đến giúp cậu dọn, đóng vào thùng carton. Cô bé cũng im lặng không nói gì. Không khí u ám bao trùm cả căn nhà, quánh đặc, len lỏi trong từng ngóc ngách nhỏ.

Thỉnh thoảng cô bé thở dài. Cậu bé chat không nghe được tiếng thở dài đó, không cảm thấy nó, không hiểu nó dành cho cậu bé đeo kính viền đậm cô chưa hề gặp hay dành cho cậu - người bạn thân trong lớp. Cậu không còn hơi sức quan tâm nữa.

Cô bé tóc cột cao cầm chiếc laptop lên, ngước mặt hỏi cậu bé chat:

-Còn cái này thì sao hả mày?

Cậu bé chat ngẩn người. Ừ! Cái laptop thì đắt, không bỏ được. Nhưng…

Trên nắp laptop là hình sticker hai đứa chụp chung, bàn phím dán hình Hanamichi-chan của hai đứa. Từng phím chữ cậu đã kì cạch type cho cậu bé đeo kính cận cái mail đầu tiên, rồi những cuộc trò chuyện xuyên quốc gia, xuyên đêm. Với cậu, laptop cũng chính là một phần của cậu bé đeo kính viền đậm. Voice chat là tiếng nói, webcam là khuôn mặt và biết bao điều khác nữa.

-Thôi, để tao bán nó.

-Ừ! – cô bé gật đầu, lẳng lặng đặt nó vào thùng carton. Nghĩ sao, cô bé lại lôi nó ra trở lại - Thế thì bán cho tao. Tao cũng đang cần một cái laptop.

Cậu bé chat thoáng ngạc nhiên, rồi “ừ”. Vật kỷ niệm vào tay một người bạn khác cũng dễ chịu hơn là đưa cho một gã người dưng.



Một ngày nọ…

Cậu bé chat đang ngủ, giấc ngủ không yên kể từ khi người bạn của cậu ra đi. Tiếng chuông điện thoại bỗng réo vang lên. Cậu bé lò mò bật đèn, nhìn đồng hồ: 01 giờ sáng. Ai lại gọi vào giờ này nhỉ? Cậu nhấc ống nghe lên:

-Alô!

-Mày đấy à? - giọng cô bé tóc cột cao vang lên ở đầu dây. Gấp gáp!

-Ừ! - giọng ngái ngủ phát ra từ miệng cậu bé chat

-Tao đang online

-Mày kêu tao dậy onl luôn với mày à?

-Không! Tao chỉ muốn hỏi nik caubekinhviendam có phải là của cậu bạn mày không thôi?

-Sao? Mày nói gì – cơn buồn ngủ trôi tuột đi đâu mất. Vì sao cô bé lại hỏi câu này

-Nik của mày vừa nhận được tin nhắn từ nik caubekinhviendam. Tin nhắn là “I’m online”



Cậu bé chat đã cài chế độ remember Y! ID mà không hề nhớ. Cậu đã đưa chiếc laptop đó cho cô bạn của mình. Và cô bạn cậu, ngày ngày online bằng nik của cậu bạn thân, để thay cậu bé nuôi hi vọng về tin nhắn từ một người. Nhận được tin nhắn đó - không phải ngẫu nhiên, cũng không phải vô tình – mà chính là định mệnh.



Ở nơi nào đó trên trái đất này...



Có một cậu bé hay chat ngày ngày gởi tin nhắn cho một người bạn



Có một cậu bé đeo kính viền đậm vừa từ bệnh viện trở về đã vội lên net.



Có một cô bé vẫn nuôi hi vọng về sự sống cho một người cô chưa thấy mặt. Chỉ vì người đó rất quan trọng với bạn của cô.



Vì sao ư?



Vì họ là những người bạn của nhau - họ mãi mãi là của nhau. We’re online ^.^


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét