Trang

Thứ Năm, 18 tháng 11, 2010

Cậu có đang vui không?


Thứ năm, 07/01/2010 10:57 am
Tôi chỉ mới 17 tuổi, một con nhóc bình thường với "gia cảnh" chẳng có gì đặc biệt. Mùa hè rảnh, tôi xin làm ở cafe Davie.Mất một tuần kì kèo kèm theo một (cơ số) chầu cà phê, tôi mới được ông anh dắt đến đây, với lời cam kết ko gây ra bất kì sự cố nào.
    Cậu ta vào đây trước tôi, là nhạc công chơi đàn piano mỗi tối từ 8:00, đến 11:00 cậu ta về, chính xác như một cái máy.Và tôi quên chưa nói, Davie ko có đồng hồ treo tường,trong khi cậu ta cũng ko đeo cái đồng hồ nào.Thật kì cục!
    Tôi thích tiếp cận và đùa giỡn với những gì tôi thấy kì lạ.Vậy là tôi bắt chuyện với cậu bé pianist trong một lúc rảnh rỗi,chưa đến giờ làm và khách đã hết yêu cầu linh tinh.
    -Eh, tụi mình làm quen nghe. Cậu tên j`?
    -Nguyên.
    -Cái gì Nguyên?
    -Vĩnh Nguyên.
    -Tên cậu nghe hay thật. Cậu làm ở đây chắc lâu lắm rồi.
    -Ừ!
    -Chơi đàn ở đây thế nào?
    -Kiếm được tiền.
  Nghe đến đó thì tôi bỏ cuộc. Không có gì để nói nữa cả, với một kẻ trả lời bằng giọng điệu như thế.Chị nhân viên bàn số 1 nhìn sang tôi, nháy mắt, cười khẽ. Tôi nhún vai, lè lưỡi với chị, vẻ potay.com. Chị vừa gục gật đầu, vừa bĩu môi, rồi lấy lại vẻ tươi cười thương trực. Khách đã bắt đầu đông.
                                           ***
  Chị nhân viên pha chế hôm nay bị đau. Tôi xuống làm phụ, khách trên phòng yêu cầu 3 ly chanh bạc hà, tôi làm thế nào thành 4 ly. Tất nhiên tôi sẽ phải trả tiền cho ly thứ 4. Vừa bưng nước lên cho khách, tôi vừa nghĩ đến sự sung sướng khi uống trọn ly nước chanh bạc hà thứ 4 đó, đằng nào cũng mất tiền rồi, phải biết hưởng chứ. Tôi hí hửng quay lại bếp, đúng lúc đó cậu ta bước từ phòng thay đồ ra. Tôi ko để ý lắm, tự ái 1 lần là quá đủ. Nhưng chợt cậu ta hỏi tôi:
   -Ly nước thừa đó uống dc ko?
   -Cậu muốn uống?
   -Ừ! mình đang bị khát nước.
 Tôi đưa ly chanh bạc hà cho cậu ta, trong lòng tiếc thầm cho ly nước ngon lành sắp được uống.
  -Này!
  Cậu ta lại gọi. Tôi nhướn mắt hỏi :
  -Có chuyện gì àh?
  -Mặt cậu dính sirô dâu.
 Như đúng kịch bản hay thấy trong truyện, thì nhân vật nữ chính sẽ hoảng lên, ngượng nghịu vì mình sao dơ thế, và nhân vật nam chính sẽ rút khăn tay đưa ra một cách galant. Nhưng ở ngoài đời thì chắc ko có đứa con gái hâm như thế. Tôi, như mấy đứa khác chỉ đơn giản là quay mặt với chiếc gương treo trong bếp, xác định chỗ dính siro, rồi quay lại kiếm cái gì đó để lau mặt,
   -Khăn đây này!-Vẫn là giọng Nguyên. Tôi giật mình, truyện tranh diễn ra rồi chăng? Nhưng không, chỉ là ngón tay cậu ta đang chỉ về chiếc khăn treo lủng lẳng trong giá để ly. Tôi bật cười.
   -Ông ơi, ko biết thì đừng có chỉ lung tung, bếp núc là chỗ của tôi, ông lên cây piano ngồi đi.
   -Ko dùng khăn đó được àh?
   -Khăn lau bàn thì dùng thế nào. Thôi lên đi.
 Ko hiểu sao mặt Nguyên lúc đó nhìn có vẻ ngốc ngốc, chẳng trơ trơ như mọi khi. Nó làm tôi thấy vui vui. Ko tìm được cái khăn nào, tôi bèn nhúng tay dưới vòi nước rồi lau đỡ lên, sặc nước vì vẫn đang thầm cười.
   -Cậu cười mình àh?
   -Ừ!
   -Vì sao vậy?
   -Trông mặt cậu ngốc quá, nhịn ko được.
 Nguyên ko nói gì, cầm ly nước đã uống cạn đến vòi nước. Tôi lấy luôn ly nước trên tay cậu ta.
   -Thôi để mình rửa luôn cho.
 Nguyên lẩm nhẩm câu gì đó như cảm ơn, rồi quay lưng lên phòng khách. Đó là lần đầu tiên chúng tôi nói chuyện thật sự. Thật ngạc nhiên khi Nguyên là người bắt đầu trước.
                                                         ***
  Quán tìm nhạc công mới, Nguyên chuyển lên làm bồi bàn cả ngày, còn tôi chuyển sang làm ca chiều vì ba mẹ ko thích tôi về quá khuya. Tôi hay đến sớm, xách theo 2 phần cơm hộp, một cho tôi và một cho Nguyên. Tôi ko hiểu vì sao mình lại quan tâm đến cậu ấy. Cậu ta ko đẹp trai, ko phong độ, ko lạnh lùng. Cậu ta chỉ có vẻ ngốc ngốc như con nít. Đôi lúc tôi thấy mình giống bảo mẫu. Trong quán các anh chị bắt đầu râm ran tin đồn.
   -Này cô nhóc bồi bàn kia, "kua" được anh chàng nhạc công của chúng ta rồi àh?
 Anh trưởng nhân viên nháy mắt hỏi tôi, tôi - đang lúng búng cơm trong miệng- lắc đầu quầy quậy phản đối. Anh cười có vẻ "cô này chỉ được cái xạo". Tôi nuốt vội miếng cơm, đáp trả:
   -Chị thu ngân dạo này ko thấy pha trà  cho anh uống giữa buổi nữa nhỉ? Có chuyện gì hả ông anh?
 Anh đỏ mặt, ngó lơ bỏ đi :"có gì đâu mà bảo có chuyện.Zô ziên." Tôi quay lại, cười thích thú với Nguyên. Cậu ấy lặng lẽ ăn như nãy giờ chẳng có chuyện gì. Hơi kì cục, nhưng cậu ấy ko hề ít nói khi 2 đứa nói chuyện. Chỉ có điều cậu ấy trông có vẻ ... ngốc ngốc sao đó khi mở miệng nói. Chắc chắn đấy.
   -Này, cậu thấy anh trưởng và chị thu ngân có đẹp đôi ko?
   -Họ là một đôi hả? - Nguyên mở to mắt ra vẻ ko hiểu.
   -Trời ạh, ko một đôi chả lẽ 2 đôi àh? Ngày trước nhá, chị thu ngân luôn dặn mình pha một cốc trà đá vào giữa buổi làm việc. Chăm sóc thế ko một cặp mới lạ.
   -Ờ ... ờ
   -Đừng có ờh, cho mình cái comment xem họ có đẹp đôi ko?
   -Mình ko hiểu - Nguyên vẫn ngập ngừng.
   -Ko hiểu cái gì nữa?
   -Cậu đem cơm hộp cho mình cũng là một cặp àh?
  Tôi choáng, suýt ngã người vì cái câu hỏi shock hàng đó. Cậu ta có đúng là ngốc ko? Hay là quá ngốc? Tiếng chuông gió leng keng như tiếng ai đang cười.
                                 ***
  Dù sao tôi vẫn suy nghĩ về câu hỏi của Nguyên. Tôi có thích Nguyên ko nhỉ? Nói ko thì có ai tin ko? Ngay cả tôi còn ko tin nữa là. Tôi cũng chưa thích ai lần nào để kiểm chứng thế nào là thích. Vậy thì chắc tôi thích Nguyên thật rồi.
  Tôi đem điều ấy hỏi Phương, con bạn rất thân  của mình. Cô bạn đang đứng trước gương tập hát cho kì thi ca sĩ teen gì đó, bỗng ngừng bặt, trố mắt rõ to :"Cậu thích hắn rồi àh, thật ko?" Tôi chóng mặt với hàng loạt câu nghi vấn được phun ra. Phương là một cô bạn tốt, ngoại trừ khoản mơ-mộng-quá-đà.
  -Tha cho mình! Trả lời vào trọng tâm đi!
  -Àh, nếu cậu thích hắn thì sẽ quan tâm hắn từng chút một nè, lo những chuyện ko đâu nè,....
  -Nói rõ hơn đi nào.
  -Ví dụ cậu thấy áo hắn mặc hơi mỏng là cậu lo bị cảm liền.Đại loại vậy. Lúc đó thấy nữ tính gì đâu á.
   Tôi thở hắt ra cho câu cuối nghe có vẻ ghê rợn của cô bạn. Phương thì có thể, nó thường xuyên "nữ tính". Còn tôi, duy nhất màu hồng mà tôi có là bức tranh do thằng em trai 7 tuổi vẽ tặng nhân dịp sinh nhật 16 của bà chị quý hóa.
   Phương lo lắng nhìn tôi. Tôi chắc là nó đang nghĩ sẽ đi chơi với ai vào Valentine nếu tôi đi với Nguyên. Cái đầu của nó tưởng tượng như tia chớp, từ "có vẻ thích" đến "đi chơi Valentine" chỉ cách nhau một đoạn khoảng 3 cm.
                                                 ***
  Quả thật tôi vẫn luôn chú ý đến vẻ ngốc ngốc của Nguyên. Cậu ta giống một đứa trẻ rớt từ đâu xuống. Cậu ta ko giống hình người mẫu lý tưởng của tôi, nhưng mà, ai biết được.
  Chúng tôi hay ăn trưa ở một góc sân trên tầng 2, nơi có hàng rào dây thường xuân xanh ngắt và một dãy hoa gì đó màu tím. Tôi ko thích màu tím. Vậy mà cơm hộp hôm nay lại có cà tím. Nguyên ngạc nhiên hỏi khi nhìn tôi gạt nó ra khỏi nắp hộp
   -Cậu ko ăn àh?
   -Ừ, mình ko ăn được cà tím.
   -Để mình ăn cho.
   Tôi sớt nó sang bên hộp của Nguyên. Nguyên ăn nó, hết trọn.
   -Cậu ăn được àh? Mình ghét nó vì nó đắng quá.
   -Ừ, đắng thật, mình cũng ko thích.
   -Vậy mà còn ăn? - Tôi trố mắt ngạc nhiên.
  Nguyên cười, cơm còn dính trên miệng, như một đứa con nít:
   -Mẹ mình nói đồ ăn ko có tội, ko dc ghét nó.
    Tôi bật cười, may mà nuốt trọn miếng cơm lúc nãy. Nếu cậu ta ko phải là con nít thì chắc là lớn ko đều.
   - Mẹ cậu ấy àh, bác ấy làm gì?
   - Mẹ mình mất sớm, lúc mình 8 tuổi.
  Nguyên nói với vẻ mặt trong trẻo, gợn một chút nhớ giống như đứa con nít nhớ mẹ chứ ko phải nỗi buồn của một người lớn. Có lẽ vì vậy mà tôi ko bị lúng túng về điều mình đã hỏi.
   -Vậy cậu sống với ba?
   -Ừ, một mình ba cũng vất vả lắm. Nên hè tranh thủ kiếm tiền phụ ba.
   - Ba cậu muốn chơi piano?
   -Mẹ mình biết chơi. Ba nhớ mẹ nên ráng cho mình học cách chơi.
   -Vậy chắc ba cậu là một ông bố tốt lắm.
   -Ba á? Lúc nào cũng làm mình cười. MÌnh sẽ ráng trở thành người như ba.
   -Để làm gì?
   -À... để tìm một người vợ như mẹ mình.
   Tôi há hốc mồm trước câu trả lời kì quái. Rồi phá ra cười :
- Và sau đó có mấy đứa con ngốc như cậu hả?
   Tôi bật cười rõ to trong khi Nguyên ngơ ngác với câu châm chích của tôi. Rồi cậu ấy cũng cười, giống như tôi.
                                 ***
    Tôi bắt đầu hình dung "mẹ của Nguyên" là người thế nào? Suy đoán lung tung. Một người phụ nữ chơi piano thường là hiền dịu, nhưng cũng chưa chắc. Là vợ một người chồng vui tính thì chắc cũng phaỉ vui tính, cũng ko hẳn. Đúng là tôi đang suy đoán lung tung. Đành phải hỏi Nguyên (trong một lần chúng tôi cùng rửa ly tách ở nhà bếp) :
   -Ba cậu có bao giờ kể về mẹ ko?
   -Thường xuyên.Ba mình hay kể về mẹ mình lắm.
   -Mẹ cậu thế nào?
   -Ba nói mẹ rất đẹp. Mình cũng nghĩ vậy. Àh, tóc mẹ dài, ba nói mẹ rất nữ tính.
   -Còn gì nữa ko?
   -Còn, ba nói ba thích mẹ vì mẹ rất hay mơ mộng.
   Tôi ko hỏi nữa. Nếu mục đích của Nguyên là có bà vợ giống mẹ mình thì tôi hoàn toàn ko giống.
                               ***
Tôi bó gối ngồi buồn thiu trong phòng của Phương. Căn phòng màu kem giống như màu của công chúa. Tôi nghịch nghịch trên đầu con gấu bông to bằng nửa người. Lấy kính mình ra đeo cho nó, rồi dùng dây cột tóc buộc túm lông trắng lại.
   -Lần đầu tiên cậu làm điệu cho gấu bông đó nha.
   -Chứ bình thường mình làm gì?
  -Cậu toàn ôm nó, rồi đè, lắc lắc, búng qua búng lại các kiểu.
   -Ừh, hèn gì mình hok có nữ tính.
   Phương suýt ngất vì câu trả lời của tôi. Nó quay sang, trố mắt ra, lắp bắp :"mình...mình xin lỗi... cậu...cậu có bị làm sao ko?".
   Tôi kể cho Phương nghe những gì Nguyên nói, im lặng một lúc lâu rồi khẽ khàng hỏi :
   - Đâu phải lúc nào hình mẫu lý tưởng cũng là duy nhất. Nguyên cũng đâu phải Mr perfect của cậu. Mình cũng ko nghĩ cậu ấy sẽ thích mình.
   -Vì sao vậy?
  -Mình cũng ko rõ nữa.
     Tôi liếc đồng hồ, thấy đã đến giờ về. Tôi đứng dậy vẫy chào cô bạn, tay kia cầm 2 tấm vé cuộc thi teenidol- cuộc thi ca hát mà nó tham gia.
                              ***
     Tôi bắt đầu đến nhà Nguyên chơi. Căn nhà nhỏ xíu nằm trong hẻm sâu tít tắp, nhưng vẫn đủ cho một khoảnh vườn nhỏ."Nhà có hai ba con mà, rộng làm gì". Nuyên giải thích cho mảnh vườn chiếm 1/3 diện tích mảnh đất. Còn Nguyên ở trên tầng 2, chỉ đủ cho một cây đàn piano cũ rích, một chiếc bàn học, một kệ tủ và một chiếc giường. Vậy nên chúng tôi hay ra ban công ngồi chơi, hứng gió, hứng nắng. Thỉnh thoảng, Nguyên lại đàn cho tôi nghe. Nhưng chỉ thỉnh thoảng thôi, vì tôi không mấy hứng thú với âm nhạc.
  -Mẹ mình nói âm nhạc có thể làm nên điều kì diệu đó
  -Với người khác, ko phải với mình - tôi gạt câu nói sang một bên, cắm cúi vào quyển truyện đang đọc dở.
    Nguyên đi từ nhà dưới lên, mang theo một tấm ảnh rồi chìa ra trước mặt tôi. Tôi nhìn và biết ngay đó là ai. Hình mẹ cậu ấy. Không biết cái gì làm tôi biết rõ vậy. Mái tóc dài xõa ra, đôi mắt trong veo và nụ cười hiền dịu; bác ấy quả thật rất đẹp. Nguyên bắt đầu nói, giọng đều đều:"hôm qua bà ngoại mình dọn nhà thì thấy tấm ảnh này, nên đem qua cho mình."
  -Uh,... - Tôi bỗng hiểu Nguyên muốn nói gì khi đưa tấm ảnh này ra.
  -Nhìn ảnh mẹ nhiều rồi nhưng mỗi lần nhìn mình đều thắc mắc:" sao mình ko có mẹ?". Nghe có vẻ kì cục, nhưng mẹ mình đẹp vậy mình rất muốn có.
  -Đó là lý do cậu muốn có một cô bạn gái giống mẹ mình àh?
  -Chắc vậy...
     Mẹ cậu ấy, trong tấm ảnh, chỉ mới là một thiếu nữ, một thiếu nữ thật dễ thương và đôi mắt mơ mộng, mái tóc đen nhánh xõa dài trên vai. Những nét này trông quen đến lại kì. Bất giác, tôi buột miệng hỏi :
  -Nguyên này, tối thứ 7 này cậu có rảnh ko?
                                                   ***
      Chúng tôi, ba đứa - Nguyên, Phương và tôi - ngồi trong một quán cà phê nhỏ, ko phải Davie. Một buổi gặp mặt làm quen, chắc vậy. Còn vì sao tôi làm vậy thì tôi ko biết. Tôi đã từng nghĩ nhiều điều Nguyên kể về mẹ mình nghe rất quen, như thể tôi đã thấy ở đâu đó. Ngày hôm đó, trên lan can nhà Nguyên, tôi mới nhận ra mình đã thấy ở đâu... Cô bạn thân của tôi rất giống mẹ Nguyên. Quán cà phê ko ồn lắm, nhưng tôi nghe tiếng mình lọt thỏm đi đâu đó. Có phải tôi đang tiếc vì những gì mình đang làm ko nhỉ? Tôi thoáng nghĩ vậy, nhưng ngẩng đầu lên nhìn thấy nụ cười của Nguyên, tôi lại nghĩ sang một điều khác. Có lẽ tôi làm đúng...
                                         ***
     Mấy ngày sau, trong ca buổi chiều, Nguyên hỏi tôi:
    -Cậu có biết sở thích của Nguyên là gì ko?
    Tôi quay sang nhìn Nguyên, mỉm cười. Tôi có thể kể ra hàng tá sở thích của Phương: gấu bông, màu trắng, hoa, ca hát...
    -Mình sẽ nói với Phương là cậu muốn gặp Phương lần nữa, đến lúc đó cậu tha hồ mà hỏi.
   Nguyên lẩm bẩm câu gì đó, nghe như cảm ơn.
                               ***
  Thời gian trôi qua...Nguyên và Phương đã trở nên thân thiết hơn hai-người-bạn.
   Ngày thi teenidol cũng đến. Có một sự thật là tôi ko hề quan tâm đến cuộc thi này, nếu nó ko có Phương. Tôi và Nguyên trong phòng trang điểm để giúp Phương những gì nó cần. Phòng trang điểm chộn rộn hàng chục thí sinh và người nhà. Nguyên mang theo đồ ăn đến cho cả nhóm. Đôi mắt cậu ấy lấp lánh hơn trước đây rất nhiều. Phương đã tập cho cậu ấy biết nói chuyện với người khác nhiều hơn. Chúng tôi ăn và nói rất nhiều. Bất chợt Phương quay sang hỏi tôi:
   -Này. mình nên buộc tóc hay xõa tóc ra?
   Ngẫu nhiên hay tất yếu, tôi và Nguyên cùng nói:
   -Xõa tóc ra đi!
  Chúng tôi quay sang nhìn nhau, và cười. Rồi tôi giải thích với Phương.
   -Vì như vậy nhìn cậu hiền dịu và mơ mộng lắm.
                                       ***
   Teenidol chưa kết thúc. Nhưng tôi đang ở ngoài đường (tất nhiên đã xem hết phần thi của Phương). Ghế của tôi trong đó giờ này Phương đang ngồi, cạnh Nguyên. Tôi quanh xe vào một con đường vắng. Bầu trời ban đêm mỏng và nhẹ lạ kì. Gió thổi vào mặt. Tôi nhớ ánh mắt của Nguyên khi thấy Phương xuất hiện trên sân khấu, nó sáng và trong veo. Mọi thứ thật lạ. Tôi gặp một cậu nhóc, và thích cậu ấy. Sau đó, tôi dẫn cậu ấy đến giới thiệu cho cô bạn thân của mình để ghép họ thành một cặp. Bạn nghĩ tôi có buồn ko? Tôi nghĩ là có, buồn lắm đấy. Tôi ko thể nhẹ nhàng nói rằng :"đem lại niềm vui cho 2 người bạn là điều tuyệt vời với mình". Tôi ko phải là một thiên thần. Tôi chỉ là một con bé 17 tuổi.
  ĐIện thoại rung nhẹ. Của Phương.
 "Mình đậu rồi, mình đứng nhất..." - Tiếng cô bạn nức nở òa lên - "Cậu nghe rõ ko? Mình nhớ cậu quá".
  Cô bạn này hay thật, mơi ko gặp mấy tiếng đã nhớ. Tôi chưa kịp trả lời thì nghe giọng nói của Nguyên.
  -Cảm ơn nhé.
  -Vì cái gì?
  -Chẳng vì gì cả.
 Tôi bật cười:
   -Sao tệ vậy? Chẳng lẽ mình ko có gì để cảm ơn hết àh?
   -Cũng nhiều lắm. Cậu đã giúp mình gặp Phương, cậu đã giúp Phương đoạt giải, nhưng mà ... Tự dưng mình thấy cảm ơn cậu vì những điều đó thì...
   -Thì sao?
  Lần này thì đến giọng của Phương:
   -Tụi mình cám ơn cậu vì cậu có thể vui khi thấy bạn mình vui.
   -Bạn bè nào chẳng vậy.
   -Ừh, tụi mình cũng vậy. Cậu có đang vui ko?
  Câu hỏi, Phương hạ giọng thật thấp, vẫn nghẹn ngào. Tôi im lặng một lúc, chọn lựa câu trả lời.
   -Tụi mình đang đợi cậu trước nhà hát. Quay lại nhé!
  Phương luôn là người hiểu tôi nhất, dù cô ấy hay mơ mộng quá đà. Nguyên luôn là nguời làm tôi cười nhiều nhất, dù cậu ấy khá ngốc. Hai đứa biết tôi đang ra sao, và đang đợi tôi quay về.
  Tôi "ừ!" rồi cúp máy, quay xe về nhà hát. Tôi chỉ là một con bé 17 tuổi, nên điều tuyệt vời nhất mà tôi có thể làm là ở bên cạnh bạn bè. 
   "Cậu có đang vui ko?"
   À ko, đó là điều tuyệt vời nhất mà chúng tôi có thể làm chứ.
                                                                           RIO LIN

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét