Trang

Thứ Năm, 18 tháng 11, 2010

Cơn bão-Riolin


My
đẩy ngăn kéo bàn phím vào trong, ngửa người ra chiếc ghế xoay cũ mốc.
Phần lời thoại tập 15 của phim Lost đã dịch xong. Cố gắng kéo mình nhấc
lưng ra khỏi thành ghế thêm chút xíu, nó send file vừa dịch sang cho
lordmine839.

Lordmine839: – cậu làm xong rồi à? Nhanh thế

Waterygirl: – ừ, epi 15 này ngắn mà.

Lordmine839: – mai tớ sẽ chuyển tiền vào tài khoản của cậu. Hay là giờ luôn?

Waterygirl: – sao cũng được. tuỳ cậu.

My
thường không thích nói đến chuyện tiền bạc. Gởi vào hôm nay hay ngày
mai thì nó cũng sẽ đến tay nó, nếu nó có thể đến. Vả lại, hôm nay My
cũng không rảnh để chạy ra ngân hàng…

-My ơi! Coi đến giờ đi học Toán chưa? – mẹ gọi từ lầu 1 để nhắc con gái đừng ở mãi trên lầu thế.

Nó cột túm mớ tóc đằng sau lại, với tay lấy chiếc balô đen dưới sàn nhà, hét vọng xuống:

-Vâng, con đi học đây.

——–

-Mẹ ơi, hôm nay con đi về trễ, không ăn cơm kịp đâu. Mẹ đừng đợi nha.

Mọi
khi My tan học về lúc 5 giờ, kịp ăn để 5 giờ 30 vào lớp học thêm Toán.
Nhưng hôm nay nó phải đi giải quyết chuyện trục trặc vé xem phim mà
khách hàng đặt mua từ hôm trước. Không hiểu mấy đứa bạn làm thế nào mà
đến lúc phim hết chiếu, khách vẫn chưa có vé.

Đã
đến trước nhà khách hàng, My bấm chuông. Nhìn đồng hồ, My nhận ra mình
chỉ còn 20 phút để giải quyết cơn giận dữ của khách trước khi vào lớp
học Toán. Tự dưng, khuôn mặt cau có của nó biến mất, thay vào đó là nụ
cười hoàn hảo như có phép màu. Cũng không có phép màu nào đặc biệt, trừ
việc khách đã bước ra mở cửa cho My.

Ôi! Công việc!



————-

Kết thúc hai suất học thêm sớm hơn mọi khi. My đạp thẳng về nhà. Mẹ là người mở cửa cho My.

-Lu đâu rồi mẹ?

Lu là thằng em học lớp 4 của My. Không thấy nó hò hét ầm ĩ, sút banh ầm ầm trong nhà, My hơi ngạc nhiên.

-Lu đi học thêm chưa về mà con. Nó học đến 9:30 lận

-Ơ, thằng Lu đi học thêm đến giờ đó à?

-Cả tháng rồi mà con.

Hôm
nay được về sớm nên My mới biết chuyện này. Mọi khi My về đã thấy Lu
đang nghịch ầm ầm. Nó chậc lưỡi. Thôi kệ, cũng đâu phải lần đầu tiên
mình…vô tư thế này. Nó nhấc điện thoại xem tin nhắn. Của Ken. “Cậu đi
nét bản vẽ xong chưa? Nộp trễ là bị trừ tiền đấy.”. Vậy là tối nay phải
vừa ăn cơm vừa photoshop cho xong rồi. My thở dài, hạn thì gấp mà mở
miệng ra là đòi trừ tiền. Nản! Sao chẳng ai quan tâm tình cảnh của nó
vậy? May mà bản dịch epi 16 của Lost đến mốt mới phải đưa.

———

Đêm khuya.

Giai
điệu bài hát “Chiếc lá đầu tiên” cứ thế tự động repeat không ngừng. My
đã ngủ gục lúc nào, màn hình laptop vẫn sáng nhấp nháy. Có vài khung
chat buzz dữ dội vài lần. Chiếc headphone rớt khỏi tai đã giữ cho cô
chủ của chúng một giấc ngủ bình yên.

Mẹ
bước vào, lắc đầu. Mẹ khẽ khàng tắt chiếc laptop, rút chiếc headphone
ra hẳn, cất vào một góc. Rồi mẹ kéo chăn lên tận cằm cho cô con gái.
Cũng nhẹ nhàng như thế, mẹ ra khỏi phòng, tắt đèn và khép cánh cửa lại.

Đêm vẫn khuya.

—————

-My ơi! Xong chưa xuống ba chở đi học!

-Hôm nay con đi xe đạp mà ba!

-Sắp có bão vào rồi. Để ba chở!

Lại
bão! Cái thành phố này năm nào không có bão thì không chịu được thì
phải. Hèn gì tối qua nó thấy trời gió mạnh. May mà lúc ngủ nhớ đắp
chăn. Mà nó cũng không nhớ chính xác trước khi ngủ nó có đắp chăn
không. Thôi kệ, sáng ra có đắp là được rồi. Tối qua nó ngủ gật. Sáng
giật mình tỉnh dậy, nó cứ ngỡ vẫn chưa làm xong bản vẽ. Cuống cuồng
kiểm tra thì hoá ra là đã ổn. Nó bấm send email rồi mới xuống giường
đánh răng rửa mặt.

Chỉnh
trang xong, My xuống nhà. Mẹ đang thắt khăn quàng cho Lu – lớp bốn vẫn
chưa biết thắt khăn quàng, thật kì cục. Chẳng bù cho My lớp 3 đã là chi
đội trưởng, lớp 5 làm liên đội trưởng. Con nít thời nay thật kém. My và
Lu chào mẹ đi học. Mẹ đứng nhìn theo, cười thật tươi trong khi tay vẫy
vẫy hai đứa rồi mới kéo cánh cổng sắt nặng trịch lại.

Ở rất xa ngoài ngôi nhà, rất xa ngoài biển, một cơn bão đang kéo về phía thành phố này.



————

-Alô! Này! Có nghe tớ nói gì không? Này!

My hét ầm ĩ vào chiếc di động, rồi quơ tay lung tung. Đơn giản là nó đang dò sóng.

-Chị My bị điên hả ba? – thằng Lu nhìn chị nó múa may, chẳng hiểu gì.

-Dò làm gì hả con. Đang bão mà, con thích sóng thì ra ngoài biển ấy.

Ba
yêu dấu bình tĩnh ngồi trên ghế, châm chọc con gái yêu. My thở đánh
sượt, đứng dậy đi qua đi lại. Không tivi, không wifi, không điện đóm gì
sất, cái này mới đúng là đưa thành phố về thời kì đồ đá.

-Thời đồ đá chưa có đèn cầy thế này con à.

Vẫn
là ba yêu dấu. Cũng may là thời đồ điện đã có…đèn cầy. Ánh sáng leo lét
run rẩy đủ để thắp sáng bừng một không gian tối tăm mù mịt. Ngoài cửa
sổ, gió vẫn thổi ầm ầm, đập các cánh cửa rung bần bật. Đâu đó xung
quanh có tiếng thuỷ tinh vỡ lanh canh và cả tiếng tole bay phần phật
trong gió, mà nếu ai có thể theo dõi truyền hình sau đó sẽ thấy tole
bay không khác gì…giấy mỏng).

-Con chưa làm xong bài tập nói Toefl. Cắt wifi thế này có chết không cơ chứ.

-Ừ.

Ba
yêu dấu ừ điềm nhiên như thể việc chưa làm xong bài tập Toefl của con
gái chỉ là một thiếu sót nho nhỏ dễ thương. Đàn ông lúc nào cũng thế.
Chán nói với ba, My quay sang mẹ.

-Mẹ ơi, lúc trước mẹ charge pin đầy máy ảnh chưa?

-Làm gì hả con?

-Đợi bão ngớt con ra chụp vài pose, lấy tư liệu làm phóng sự.

-Không được, mẹ cấm con đấy – nét mặt mẹ nghiêm hẳn lại – sau bão cây cối dễ gãy. Đường dây điện cũng chưa ổn định.

-Ôi, mẹ cứ lo xa thế. Không sao đâu mà. – My nằn nì mẹ.

-Mẹ nói không là không.

-Mẹ kì ghê á!

-My, không được cãi mẹ.

Ba yêu dấu đã chốt lại sự tranh cãi như thế. My ấm ức. Im lặng. Chỉ còn ngọn lửa đèn cầy nhảy nhót lung tung.

————

Cả
nhà “di cư” xuống bếp để ăn tối. Lu ngồi đu đưa trên ghế, thử thách mấy
cây đèn cầy bằng trò…thổi tắt. Ba đi quanh kiểm tra lại cửa sổ nhà bếp.
Mẹ lấy trong tủ ra bốn gói mì gói, trút ra bát.

-A! Mì gói! Con thích ăn mì gói.

Lu la lên. My nhăn mặt, chọc em:

-Thích cái gì không thích, lại đi thích mì gói.

Mẹ thêm vào:

-Bổ béo gì mì gói mà ăn hoài hả con. Cơm đó không ăn lại đi đòi ăn mì gói suốt.

-Lâu nay em có được ăn đâu. Mẹ không cho ăn.

À
– My chợt nghĩ – thứ gì mới lạ thì trẻ con nó thích, dù thứ tốt hơn cho
nó đã cũ mèm thì nó cũng ghét. Đúng là con nít, chẳng biết suy nghĩ gì
cả. Mà đôi khi My cũng thế lắm chứ, cũng thích mấy thứ mới mẻ. Ai chẳng
vậy. Đôi khi nó cũng bỏ cơm nhà, xin đi ăn bánh tráng trứng với mấy đứa
bạn….

-Cả nhà ăn cơm nào! – mẹ ngắt ngang dòng suy nghĩ của My, bê khay đựng bốn tô mì đặt lên bàn.

-Cả nhà ăn mì chứ không phải cả nhà ăn cơm, mẹ nói sai rồi – Lu cãi.

-Eo,
Lu bữa nay lớn rồi, lí luận đấy à – ba châm chọc Lu. Nó ngoác miệng ra
cười khanh khách. Ba đã kiểm tra xong các cửa, cột chặt lại mấy sợi dây
thừng.

-Ơ, tay ba chảy máu kìa – My thốt lên.

-Ừ, do lúc nãy cột dây thừng.

Mẹ hốt hoảng chạy lại tủ thuốc, lấy ra nào bông băng, cồn 90 độ, băng cá nhân.

-Băng lại không nhiễm trùng đó anh.

-Vết trầy nhỏ xíu mà.

-Chảy máu mà nhỏ xíu hả ba?

-Phụ nữ các vị cứ là rắc rối.

Nói
thế thôi, ba lại cười. My thấy ba cười mà. Chợt nó nhận ra, lâu rồi, nó
không thấy ba mẹ cười. Không phải ba mẹ không cười, mà vì nó không còn
đủ thời gian dừng lại để được nhìn thấy.

Cả
nhà ăn cơm, à không, ăn mì trong ánh nến nóng ấm. Lu kể chuyện đi học
đánh nhau với bạn. Mẹ dặn Lu không được làm vậy. Ba kể chuyện cười về
ông hàng xóm. My kể chuyện bị khách mắng mà vẫn phải cười, mệt cả
người. Ai cũng có một câu chuyện gì đó để kể, khi ngồi vào bàn ăn. Và
ai cũng có vài câu chuyện để được lắng nghe.

Gió vẫn thổi mạnh. Có một thứ gì đó cũng đang thổi mạnh trong My.



————–

Nửa đêm, cả nhà giật mình tỉnh dậy vì tiếng gió rít. Ba chạy ra khỏi phòng ngủ, nhìn lên lầu, rồi quay vào thông báo.

-Cửa sổ tầng ba bị bung rồi.

Nhìn ba lích kích tay kìm, tay dây thừng, mẹ lo lắng giữ lại:

-Hay thôi cứ để vậy đi anh. Giờ lên lỡ gió máy thế nào, biết làm sao.

-Em nói kì ghê – ba lắc đầu – không cột cửa lại để gió đập vào nhà còn mệt hơn.

Lu từ trong phòng ngủ ào ra, hò hét ầm ĩ đầy phấn khích:

-Ba, ba, cho con lên với ba.

-Không! – ba nghiêm mặt – Cả nhà vào phòng ngủ ngồi im. Để mình ba lên.

Mẹ
– tuy không muốn chút nào – vẫn xua lũ con vào phòng ngủ. My ngồi dựa
vào tường, ôm Lu trong tay, chẳng thể ngủ lại được. Mẹ cứ đi ra đi vào
phía cửa, dù biết chẳng thể làm gì, vẫn ngóng lên tầng 3. Ánh đèn leo
lét nhỏ xíu như càng mong manh trước trận gió ùa vào, len lỏi khắp ngõ
ngách trong ngôi nhà.


tiếng cửa bung ra, rồi đập mạnh vào tường. My biết cánh cửa đã lại bung
ra lần nữa. Nó đã nghe âm thanh này cả chục lần từ rất lâu, từ những
trận bão trước. My đấy Lu ra, đứng dậy.

-My, đi đâu đó con? – mẹ gọi to

-Con lên phụ ba.

My leo lên lầu ba, bất chấp mẹ mắng. Tiếng gió rít vẫn ghê gớm như lúc nào. My chạy đến bên cạnh ba.

-Ba! Để con giữ cửa. Ba cột dây thừng đi!


dưới lầu, tiếng thằng Lu vọng lên, cự nự mẹ: “Mẹ ơi, cho con lên. Chị
My được lên mà sao con không được”. Lúc My bằng tuổi Lu, My cũng đòi
như vậy, đòi lên phụ ba. Không biết từ bao giờ, My chẳng còn như Lu
nữa. Lại có tiếng mẹ vọng lên:

-Hai ba con sao rồi?

-Sắp
xong rồi mẹ ơi! – My hét xuống, trong lúc ba nó thắt nút buộc cuối
cùng, cố định cánh cửa. Chắc chắn – My biết – cánh cửa sẽ không bị bung
ra nữa.

—————

Cơn
bão cuối cùng cũng đi qua. Đứng từ cửa sổ nhìn ra, My thấy một khoảng
trời trong vắt phủ lên không gian, yên bình như chưa hề có gì. Nó mở
cửa. Một làn gió mát lạnh ùa vào. Lu ngọ nguậy trong tay chị, rồi chạy
ra.

-Đi đâu đó Lu? – My gọi

-Em đi gọi mẹ nấu mì gói ăn. Đói quá à.

My ngần ngừ một lúc, rồi gọi với theo:

-Để đó. Chị làm cho ăn.

Ba yêu dấu – đang tháo dây thừng các cửa sổ – nói to:

-Làm luôn cho ba với.

-Dạ!

Cả nhà lại quây quần bên bàn ăn.

-My nè – mẹ mở chiếc đĩa úp trên, đẩy bát mì qua cho My – đứng từ nhà mình cũng chụp ảnh được đó. Mẹ đưa con máy ảnh nghen?

-Dạ thôi mẹ ạ.

-Sao vậy con? Trước lúc bão mẹ đã charge pin rồi mà.

My cười, tay chuyền bình tương ớt qua cho Lu.

-Con thích ngồi ăn với nhà mình hơn.

Lu nói, trong miệng vẫn đầy ứ mì:

-Con thích bão. Bão được nghỉ học. Vui!

-Vui thì con nghỉ luôn đi – ba trêu Lu.

Lu lắc đầu:

-Nhưng
không có bão mà nghỉ học thì con ở nhà một mình chán lắm. Ai cũng đi
hết, nhà mình đâu có ngồi đầy đủ như có bão. Bão vui mà…

My
bỗng dưng mỉm cười. Bão? Vui! Chắc chắn là không. Nhưng My biết điều gì
khiến nhà mình vui. Nó hơi tiếc, nó đánh rơi điều đó lâu quá. Cơn bão
cuốn đi nhiều thứ, nhưng cơn bão thổi trả lại cho nó thứ nó đã đánh rơi.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét