Trang

Thứ Năm, 18 tháng 11, 2010

Thỏi chocolate từ những vì sao


Thỏi chocolate từ những vì sao

Bài gửi by Quasar on Fri Aug 06, 2010 4:58 pm
Thỏi chocolate từ những vì sao



25
05
2009





Chúng tôi tấp vào một quán cà phê bên đường và chạy vào khoảng không
gian ngập đèn vàng ấm áp, thoang thoảng mùi cà phê đặc quánh. Quang
chọn chiếc bàn nằm ngoài khoảng sân có mái che và tường rào bao quanh
trên tầng hai. Có chút hương hoa nhài mọc lan bên hàng rào thoảng qua.
- Ăn chocolate không – Quang hỏi, đặt lên bàn một túi vải (có lẽ)
bọc đống chocolate ở trong. Đó là sở thích của cậu ấy, ghi trong online
profile.
- Mình sẽ béo lên mất…
- Không sao. Chocolate của tớ sẽ làm người ta ấm trong trời lạnh
- Nghe giống như loại thuốc phục hồi sau khi gặp Giám ngục Azkaban của thầy Lupin nhỉ
Quang cười, mở bọc chocolate ra. Những thỏi chocolate nằm ngổn ngang
trong túi vải. Một vài thỏi bị vỡ, ứa từ mép ra chút sữa màu trắng.
Chocolate nhân sữa. Chúng tôi không nói gì nữa, lặng lẽ uống café và ăn
chocolate nhân sữa. Vị đắng gắt và ngọt lịm tan vào nhau, tạo nên cảm
giác êm ái lẫn lộn. Tôi cảm giác không gian quanh mình bắt đầu ấm dần.
- Tối mai chúng ta đi ngắm sao nhé. – Quang hỏi trong khi đang nhấp
một ngụm café đắng – Tớ đã chuẩn bị bản đồ sao, và kính viễn vọng mini.
- Vậy tớ sẽ làm gì?
- Đồ ăn và một ít beer.
Kế hoạch vậy là sắp xếp xong. Đó là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, offline.
———–
Đó là những tháng ngày “rảnh rỗi đến nông nỗi”. Cuộc sống của tôi
nhàn nhạt trôi đi đến chán ngắt. Một chuỗi lặp đi lặp lại của những
buổi sáng gục mặt trong sách vở, buổi chiều học thêm, nghe nhạc, đi
chơi loanh quanh. Mẫu thiết kế thời trang gởi đi dự cuộc thi Grand
Phasion bị loại không thương tiếc. Tôi đã vẽ nó bằng sự “nhàn nhạt” của
thời gian này. Gác thời trang qua một bên, tôi tìm hiểu về nhiếp ảnh
như một sự đổi thay tạm thời. Tôi quen Quang trong một forum nhiếp ảnh,
giữa hàng trang tài liệu lí thuyết chụp ảnh và hàng nghìn bức ảnh được
“triển lãm”. Nhưng tôi và Quang khác nhau. Nhiếp ảnh với tôi chỉ là một
trò chơi, một điều gì đó để giải trí và tìm cảm hứng lúc nhàm chán. Tôi
thích thời trang hơn rất nhiều, và hơn tất cả. Trong khi đó, với Quang,
nhiếp ảnh là sự lựa chọn duy nhất (và cuối cùng???)

Ngắm sao là điểm duy nhất chúng tôi giống
nhau. Một bầu trời sao không bao giờ xuất hiện hai lần giống hệt nhau,
dù chúng có vẻ không khác nhau mấy – cũng giống như các mode thời trang
vậy. Đó là những gì tôi và Quang rút được sau khi nhìn hàng trăm tấm
ảnh chụp vòm sao úp lên mặt đất mỗi đêm. Những ngôi sao thường mách bảo
cho người ta một điều gì đó, mà với chúng tôi là những giấc mơ thần
tiên.


————-
Quang chở tôi, phóng trên chiếc xe đã gần nát. Cậu ấy kẹp giữ đám đồ
ăn và beer ở đằng trước. Tôi ngồi ở sau giữ kính viễn vọng, máy ảnh và
hai cái tri-pod dài ngoằng. Quang nhất định không cho tôi biết địa
điểm. Nhưng theo hướng này, tôi nghĩ cậu ấy sẽ chạy ra biển, thêm một
đoạn lên chiếc cầu quay đang xây dang dở…Một địa điểm lí tưởng để ngắm
sao.
- Đến rồi!
Tôi đoán không sai, là đoạn dẫn lên chiếc cầu đó. Chúng tôi, tay
xách nách mang đống đồ đạc lỉnh kỉnh, dò dẫm theo ánh đèn pin từ tay
Phong. Những ngôi sao đã xuất hiện lác đác trên bầu trời. Tôi trải tấm
bạt nhỏ xuống dưới mặt đường để đặt beer và khay chocolate nhân rượu.
Quang dựng tri-pod, lắp kính viễn vọng và chỉnh hướng. Chúng tôi giống
một gia đình đang đi picnic giữa thiên hà đêm. Một lát sau, Quang lắp
xong kính. Cậu ấy quay lại chỗ tấm bạt tôi đang ngồi, nhìn đồng hồ và
nhắc:
- Chưa có gì. Khoảng 45 phút nữa thì mấy chòm sao sẽ rõ hơn. Chúng ta làm ấm người đã.
Tôi – đang nhấm nháp một thỏi chocolate rượu tan chảy – đẩy cốc beer
về phía Quang. Chúng tôi không hay uống beer. Nhưng hôm nay trời rất
lạnh, phải làm ấm mới tỉnh táo để nhìn ngắm sao trời được. Những làn
gió se sẽ thổi qua mặt chúng tôi, táp lên chút hanh hao của muối biển.
Mặn chát.
- Nếu trời sao không hiện rõ thì sao hả Quang? – tôi lo lắng hỏi.
- Cậu có ở lại không? – Quang quay sang nhìn tôi.
- Có…tớ muốn…
- Tớ cũng muốn.
Lần đầu tiên có người làm giống như những gì điên rồ tôi hay làm.
Tôi đã hẹn ăn kem với một vài đứa bạn, và trời lạnh thì chúng sẽ không
đi dù tôi vấn nhất quyết ăn kem lúc đó. Hầu như tôi chỉ cười, và bỏ
qua. Nhưng tôi khó mà thân với ai không thể làm những điều ngốc nghếch
cùng tôi. Nếu chỉ vì trời mưa, hoặc vì trời nắng, mà bỏ đi điều mình
thích làm, biết đợi đến bao giờ để làm lại? Chỉ là những suy nghĩ ngốc
nghếch của tôi. Khi hỏi Quang về “bầu trời không sao”, tôi đã lo sợ một
câu trả lời “an toàn”: “Thì về chứ sao”. Nhưng bây giờ, tôi yên tâm ở
lại đây, bất kể có sao hay không.
Đêm nay, tôi dành để thưởng thức bầu không khí trong veo, mằn mặn và
thoải mái bên một cậu bạn mới quen. Tôi ngồi co ro, tay ôm chặt gối,
nghe một bài nhạc vẳng ra từ mp3 của Quang. Nhạc điệu buồn buồn ngân
nga quanh tôi. “Standing by the window, eye upon the moon” (**). Tôi
quay sang Quang.
- Cậu đang hát à?
Quang gật đầu, vẫn tiếp tục ngân nga. Cậu ấy hát không hay, nhưng
giọng cậu ấy rất trầm. Chocolate rượu làm giọng Quang ấm hơn, đến mức
bạn sẽ thấy như có những ngọn gió đang bọc lấy bạn trong một chiếc vỏ
trong suốt và êm. Bỗng dưng, tôi muốn bứt lấy một vì sao và đính vào
mẫu thiết kế đang dang dở trong ngăn bàn ở nhà. Đêm hôm đó, tôi bị
trúng gió. Chúng tôi không chụp được tấm ảnh nào. Nhưng Quang đã quăng
lại toàn bộ tri-pod, kính viễn vọng, chiếc máy Canon pro của cậu ấy để
đưa tôi đến một chỗ an toàn.
—————


Quang ngồi cạnh giường tôi, vẫn đang nằm bẹp vì chưa khoẻ hẳn. Trên
chiếc bàn nhỏ đầu giường là hộp chocolate nguyên chất để “xin lỗi”. Cậu
ấy tìm được ở đâu loại chocolate có hình các thiên thể: mặt trời với
vầng lửa bao quanh, mặt trăng khuyết đang cười, những ngôi sao,…Tôi
ngắm chiếc hộp.
- Mình không nỡ ăn chúng nó đâu, dù chúng có vẻ ngon thật.
- Ăn đi. Cho khoẻ.
- Lại là chocolate của thầy Lupin à?
- Ừ, nó sẽ giúp cậu tránh khỏi tụi giám ngục.
Chúng tôi lại cười, rất vui. Quang “nhót” một ông mặt trời đang cười, bỏ vào miệng, hít hà:
- Tin không? Tớ vừa ăn một mặt trời. Cậu thử đi.
Tôi cũng làm như Quang, chọn “sao Thổ” để ăn. Cảm giác ăn một thiên
thể quả thật rất tuyệt. Trong vòng một buổi sáng, chúng tôi chén sạch
cả một vũ trụ chocolate. Quang đã hát cho tôi nghe rất nhiều. Và tôi
hào hứng (dù rất mệt) “trình diễn” collection thời trang trên giấy vẽ
của tôi cho cậu ấy xem. Một ngày nào đó, chúng sẽ xuất hiện trên Elle,
L’’Officiel, Vogue (***),…và tôi sẽ nhận được những đơn đặt hàng từ
Hollywood hoặc Paris. Lần đầu tiên, tôi show ước mơ của mình ra cho
người khác xem, trong một bầu không khí đậm đặc chocolate, lành lạnh
của thời tiết và ngọt ngào của những giấc mơ từ bầu trời.
————–
Lâu, rất lâu, rất rất lâu sau đó… Ngày ra sân bay tiễn Quang đi học
một khoá nhiếp ảnh ở một nơi rất xa, tôi cầm theo hộp quà nhỏ xíu.
Chúng tôi thoáng nhìn nhau, rồi lại quay mặt đi. Chúng tôi đã làm bạn
với nhau đủ lâu để hiểu ước mơ của cả hai. Hôm nay, Quang tiến một bước
dài trên con đường của mình. Còn tôi ở nguyên chỗ cũ, thậm chí có vẻ
thụt lùi.
- Cậu vẫn tiếp tục thiết kế chứ? – Quang hỏi
- Hả?…ờ…tất nhiên rồi. – tôi trả lời, không hào hứng mấy.
Chúng tôi cùng nhau đi dọc hành lang dài của sân bay. Tiếng loa
thông báo, tiếng ì ầm của động cơ, những ngọn gió tạt từ cánh đồng cỏ
bên cạnh…Quang hỏi tôi, khuôn mặt vẫn nhìn thẳng về phía trước
- Ăn chocolate không?
- Cậu có à? – tôi quay sang nhìn Quang– Lúc nào trong túi cậu cũng có chocolate?
- Không hẳn. Nhưng một dịp như thế này mà không có chocolate thì…tiếc lắm. Quang cười.
Vẫn còn sớm để làm thủ tục. Chúng tôi ngồi vào băng ghế dài trên
hành lang sân bay, bóc lớp giấy bạc bọc quanh thỏi chocolate. Chúng tôi
ngậm, những thỏi chocolate tan dần trong miệng. Tách! Tôi quay lại.
Quang cầm chiếc máy ảnh, vẫn đang hướng ống kính về phía tôi, mỉm cười
“Lúc cậu ăn chocolate trông thú vị lắm”. Tôi hiểu. Và tiếp tục “tạo
dáng” để pose. Tôi nên để mình tự hào vì đã một lần trở thành người mẫu
cho một nhiếp ảnh gia tài năng trong tương lai. Điều đó cũng giống như
món quà tôi tặng Quang: bản thiết kế bộ trang phục dành cho “triễn lãm
ảnh đầu tiên của cậu”. Tôi đã trao cho Quang cơ hội mặc bộ trang phục
của một trong những designer hàng đầu – tất nhiên – vẫn là trong tương
lai.
Trước khi bước vào phòng cách lí, Quang quay lại, nhét vào tay tôi
mẩu giấy bạc gói thỏi chocolate lúc nãy. Những dòng chữ nguệch ngoạc,
còn lem nhem vết nâu của chocolate: “I have a dream. A dream of…” “…”
là gì? Là “nhiếp ảnh”, là “nổi tiếng”, là “thành công”, hay là gì? Tôi
có hỏi, nhưng Quang không trả lời. Cậu ấy bảo đến lúc tốt nhất sẽ nói.
- Nó không phải là một lời tỏ tình chứ? A dream of u?
- Tớ hứa là không. – Quang nháy mắt với tôi. Một lời hứa kì cục.
————–


Quang đã đi. Tôi trở lại với nhịp sống tẻ nhạt thường ngày. Tôi vẫn
thiết kế, một vài bộ trang phục cho một vài người xung quanh, những ca
sĩ, những người mẫu cấp thành phố trở xuống. Và cứ thế, bỗng một ngày
tôi giật mình phát hiện ra, dường như cùng với niềm đam mê, khả năng
sáng tạo của tôi cũng đang biến đi đâu mất. Sự tự tin nữa, tôi mất niềm
tin rằng tôi là một cá-thể đặc biệt và vô song. Và cũng từ đó, tôi ít
khi liên lạc với Quang.
Một hôm, Quang nhắn tin thông báo cậu ấy đã đoạt một giải thưởng
nhiếp ảnh nổi tiếng dành cho những tay nghiệp dư. Tôi nghĩ rằng mình
cũng nên chúc mừng. Tôi online, gởi một message cho cậu ấy. “Thế nào
Chocoboy. Chắc cậu vui lắm nhỉ? Cậu đã đạt được một điều gì đó rồi. Tớ
rất vui. À, tớ muốn xem bức ảnh đoạt giải của cậu. Send mail cho tớ
nhé.” Thực sự, tôi chẳng biết viết gì hơn, dù tôi có rất nhiều điều
muốn nói. Mọi thứ trở nên sáo rỗng và vô vị. Tôi thở dài. “Hey, girl!
Đến bây giờ mới chịu chúc mừng tớ à?” Cậu ấy invisible sao? “Uhm! Bây
giờ tớ mới hết shock là thằng bạn ngu ngốc của tớ cũng có thể đoạt giải
thưởng. Haha.” “Đó là điều duy nhất cậu có thể nói khi nghe tin tớ đoạt
giải à, con bạn xấu xa kia?” “Uhm. Vì cậu đã thành công, còn tớ thì vẫn
chưa. Đang ghen tị này.” “Just kidding!” “Tớ nói thật. Tớ đang tụt dốc
rất thê thảm. Tất cả mọi thứ: cảm hứng, khả năng sáng tạo, niềm đam
mê…tớ mất sạch cả rồi.”
Cái quái gì khiến tôi trút giận lên keyboard như vậy nhỉ? Không hiểu
sao nước mắt tôi ở đâu bỗng ứa ra quanh mi mắt. Nhưng chỉ là chat, và
Quang sẽ không thấy những giọt nước mắt ấy.
“Cậu còn thiết kế không?” “Còn. Nhưng có lẽ sắp hết. Tớ không muốn
theo đuổi một thứ như vậy nữa.” “Cậu đang khóc.” “Sao cậu nghĩ vậy?”
“Vì tớ thấy vậy” “Xin lỗi. Đúng ra tớ nên vui vì giải thưởng của cậu.
Nhưng tớ lại thấy mình thật bất tài vô tướng. Rốt cuộc thì tớ chẳng làm
được gì cả. Cho người khác và cả chính mình” “Uhm. Bây giờ tớ phải out.
Đây là link bức ảnh đoạt giải của tớ. Cậu xem nhé!”
Tôi hụt hẫng. Cậu ta chỉ nhắn như vậy rồi out sao? Hay đơn giản là
cậu ta đang bực mình vì những giận hờn ngu ngốc của tôi trước thành
công của cậu ta. Dù sao đi nữa, đó là lỗi của tôi. Tôi click vào link
ảnh cậu ta send. Net chậm, load mãi không xong. Tôi nản, tắt screen,
comp vẫn để hoạt động, và tôi đi ngủ. Tôi cần một giấc ngủ. Nhưng giấc
ngủ lại đầy mộng mị. Tôi thấy Quang – mặc áo vest thật sang trọng –
đứng trong một sảnh đường trải thảm đỏ và lấp lánh ánh flash. Tôi đến
chúc mừng và cậu ấy nhìn tôi như một kẻ ngốc không quen nào đó. Cậu
không nhớ mình à? Không, cô là ai? Những giấc mơ, ngôi sao, chocolate
và những kỉ niệm. Tôi chẳng biết cô là ai cả. Không, không, Quang, cậu
phải nhớ. Tôi không nhớ. Tôi choàng giật mình, tỉnh giấc, mồ hôi ướt.
Cảnh cuối cùng tôi còn nhớ được là đám cảnh vệ ở sảnh đường tiến đến,
chuẩn bị kéo tôi ra khỏi đó như kéo một người điên. Quang nhìn tôi,
lạnh lùng. Có lẽ thành công của người bạn đã khiến cảm xúc bị bỏ rơi
trong tôi chảy tràn ra ngoài, không còn nén trong lớp vỏ bình tĩnh,
lạnh lùng cố hữu.

Tôi quay lại comp, bật screen lên. Nãy giờ nó vẫn chạy. Từ lúc nào,
trên screen là khuôn mặt tôi – cách đây rất lâu – đang mút một thỏi
chocolate cầm trên tay ở băng ghế sân bay. Khuôn mặt tôi-ngày-trước với
đôi mắt hướng lên nhìn bầu trời, có vẻ gì đó thật hồng hào và rạng rỡ.
Những vạt nắng phản chiếu vào cửa kính sân bay, vỡ tan ra thành trăm
ngàn tia nắng, nhảy nhót lung linh trên mái tóc, trên bờ vai, trên
không gian quanh tôi Bức ảnh đoạt giải của Quang. Tôi kéo thanh trượt
màn hình xuống. Ở dưới là tiêu đề của bức ảnh: “Our sweet dream” – Giấc
mơ ngọt ngào của chúng tôi. Ở bên cạnh là dòng nhắn của Quang: “Con bé
ngốc à, cậu làm được nhiều thứ hơn cậu nghĩ. Nhưng chưa bằng những gì
tớ nghĩ là cậu có thể làm.” Tôi type, từng chữ, một câu hỏi để khẳng
định chắc chắn: “I have a dream. A dream of…” ??? “Of us” Cậu ấy lại
xuất hiện. Hoặc có thể là cậu ấy đã đợi tôi nãy giờ. Bỗng dưng, tôi mỉm
cười. Nụ cười đầu tiên sau một thời gian rất dài, tựa như vừa thức dậy
sau giấc ngủ vùi và nhìn thấy tia nắng đầu tiên của bình minh. Cuối
cùng, ngày mới cũng đến, theo cách tự nhiên như nó vốn thế.
—————–
Tôi sẽ còn nhớ mãi ngày tôi đã gặp Quang. Đó là ngày có một cậu bé
xuất hiện, kéo tôi ra khỏi sự nhàm chán và cùng tôi leo lên những bậc
thang dẫn đến các vì sao. Trên đó, ước mơ của chúng tôi lấp lánh, ngọt
ngào.

Dạ khúc-lâm vị quân

Quân xòe bàn tay đặt lên bàn, cười:

-Xem cho em đi anh! Coi thử vận hạn tương lai thế nào…

Đối
diện phía bên kia, Hoàng cũng bật cười. Điệu cười không thành tiếng
nhưng vẻ mặt lại đầy nét lanh canh rổn rảng. Hắn khuấy nhẹ café trong
chiếc cốc thủy tinh bị mẻ. Nâng ly lên. Nhấp một ngụm. Đặt ly xuống.
Nhìn. Thong thả.

-Em lại có chuyện gì à?

Quân nhướng mày:

-Sao anh hỏi thế?

-Lần nào có chuyện em lại không kêu anh ra quán này xem chỉ tay cho em.

-Ừ, xem đi.

Ánh
đèn vừa đủ của quán café buổi tối hắt màu vàng vọt lên bàn tay Quân.
Hoàng chăm chú nhìn những đường chỉ tay. Chỉ tay con bé giống hệt như
những sợi dây gai đan vào nhau. Rẽ nhiều nhánh. Có một ngôi sao vừa
hiện lên trên gò Kim tinh. Vài đường ngang nổi lên gần ngón cái, hướng
về sinh đạo.

-Em muốn anh viết gì? Những bí mật của hiện tại hay chuyện sẽ xảy ra của tương lai? – Hoàng lúc nào cũng đưa ra lựa chọn.

-Cả hai không được à? – và Quân lúc nào cũng trả giá

-Không! Anh nói một trong hai thôi – và không lần nào Hoàng chấp nhận.

-Tương lai – và sự lựa chọn của Quân lần nào cũng như nhau.


Hoàng
nhìn thoáng qua bàn tay con bé một lần nữa, lại nhấp một ngụm café. Đôi
mắt hắn nheo lại, thoáng một ánh giễu cợt. Tờ giấy đặt sẵn trên bàn,
hắn vừa nhìn vừa viết nhanh vào đó. Không lần nào hắn nói trực tiếp cho
Quân. “Anh ghét những câu thắc mắc của em. Nên tốt nhất là để em về nhà đọc, khỏi làm phiền anh.”.

Quân cầm tờ giấy đã gấp làm tư, nhét vào ba lô. Con bé dán mắt vào cốc bạc hà sữa xanh óng ánh. Màu xanh dịu làm nó buột miệng:

-Ngày xưa em thích màu xanh lá vì anh thích màu xanh lá.

Hoàng ngước mắt nhìn nó, rồi bật cười. Cười thành tiếng. Thích thú. Quân nhìn quanh quán café, hít một hơi thật sâu, rồi nói: “Em muốn về rồi. Anh về với em luôn nhé.”

-Không, em về trước đi – Hoàng dựa người vào thành ghế, nhắm mắt lại.

Quân cau mày, khó chịu.

-Nhưng mắt anh ngày càng yếu. Em không yên tâm.

-Anh không sao.

Quân bậm môi. Nó biết mình không thể thuyết phục được con người này. Nó nhìn Hoàng, 3 giây, rồi hỏi:

-Nếu một ngày nào đó anh không nhìn được gì…

-Bé à, anh chơi piano. Và anh không cần đôi mắt để chơi piano.

Im
lặng. Tiếng nhạc cuộn xoắn quanh không khí bồng bềnh của quán café.
Không thể nào bác bỏ cái lý lẽ ngông cuồng này của Hoàng. Hắn xem việc
chìm vào trong bóng tối chỉ giống như trở về một căn phòng nhỏ. Yên
tĩnh. Không ai làm phiền. Và hắn có thể thoải mái chơi piano ở đó.
“Thoải mái hơn cả khi mắt anh còn nhìn được.”

-Nhưng ai sẽ coi chỉ tay cho em?

Hoàng mở mắt, ghé nhìn Quân hờ hững. Hắn không cười.

-Em định mỗi lần có rắc rối là lại chạy đến, kéo anh ra, và bắt anh xem chỉ tay ư?

-Ừ! – Quân bướng bỉnh trả lời

-Thế thì chia buồn với em vậy.

Thở dài. Không thể chịu nổi con người này. Quân đứng dậy, quyết định sẽ ra về.

-Chi phí lần này thế nào? – con bé hỏi

-Như mọi khi, sau lúc những điều anh viết thành sự thật.

-Bao nhiêu?

Hoàng
im lặng. Mùi café rang bốc lên, lẩn quất trong những ngóc ngách nhỏ
xíu. Quân biết hắn thích mùi hương này. Và Quân cũng biết hắn luôn tận
hưởng mùi hương này mỗi lần “định giá” dịch vụ của mình. Một lúc sau,
Hoàng đứng dậy, đi về phía cây piano đặt trong góc quán. Hắn mở nắp,
lướt nhẹ ngón tay lên phím đàn màu ngà. Trước khi bắt đầu, hắn nói:

-Bảy cành hồng vàng.

-Ok!
– Quân nhìn Hoàng từ phía sau lưng, khi đoạn intro bản Dạ khúc của
Schubert cất lên. Tác phẩm yêu thích của Hoàng. Con bé bước đi, chạy
xuống những bậc cầu thang. Sau lưng vẫn nghe tiếng Dạ khúc vút cao.
Ngân nga. Ngân nga. Trong ánh sáng bồng bềnh của quán, và mùi hương
café quấn quanh người, không hiểu sao nhạc khúc đó kì ảo ám ảnh…

Cảm giác nếu quay đầu lại sẽ không thấy Hoàng ngồi đó nữa. Nhưng tiếng Dạ khúc trên phím dương cầm lại vẫn còn.

—————


Bài Trouble is friend của Lenka vẫn đập nhịp đều đặn trong laptop.
Trouble is friend but trouble is foe, oh oh…Quân nghêu ngao hát theo.
Essay tuần này vẫn chưa hoàn thành, trong khi mai là deadline. Đúng là
dead và line. Thật là khủng hoảng. Con bé quơ tay xung quanh, quấn chặt
chăn quanh người. Xứ này lạnh quá. Lạnh tê tái.

BUZZ

Một khung cửa sổ chat hiện ra rồi rung lên. Hoàng. Voice-chat. Quân nhăn mặt, type một câu dằn mặt:

-Em đã bảo là chỉ cần chào là em thấy rồi. Em ghét người ta buzz lắm.

-Xin lỗi em, hehehehe. Dạo này sao rồi?

-Sống khỏe. Sống tốt. Sống có ích cho đời.

-Thế vui rồi.

-Còn anh?

-Ăn bám xã hội. Lầy lội gia đình.

-Đi chết đi!

-Mai đi. Hôm nay vào chào tạm biệt em đây.

Hahahahahaha.
Quân nghe tiếng Hoàng cười. Lanh canh. Trong. Nhẹ. Hoặc có thể là nó tự
kỉ ám thị như thế. Cái gì thuộc về hắn cũng mềm và nhẹ. Tóc mềm. Giọng
nhẹ.

-Hỏi thăm bé vài thứ nhé, trước khi anh đi ấy mà.

-Gớm, nói cứ như thật. Hỏi gì hỏi lẹ đi!

-Dạo này sống thế nào? Chật vật không?

-Trái tim cộng sản tâm hồn tư bản. Nói chung là ổn.

-Nhớ nhà không?

-Có.

-Nhớ Đà Nẵng không?

-Có.

-Nhớ anh không?

Im.

Lặng.

-Không!

-Ừ!

Im.

Lặng.

-Mắt anh dạo này thế nào rồi?

-Càng ngày càng yếu. Thế nên phải voice-chat đấy.

-Không còn cách nào à?

-Không, mà anh cũng không cần.

Im.

Lặng.

-Anh, hát em nghe đi!

-Bài nào?

-Dạ khúc.

-Bài đó giọng soprano, anh hát không được. Sao lại muốn bài đó?

-Thích thế.

-Để anh đàn em nghe.

Tiếng
lách cách của headphone tháo ra, đặt cạnh cây đàn. Tiếng Hoàng bấm vài
nốt dạo đầu. Rồi Dạ khúc vút cao. Tạp âm lẫn vào rất nhiều. Tiếng đàn
không nguyên chất. Quân nhắm mắt lại.

Ngoài
cửa sổ, gió ùa vào, áp cái lạnh cắt da vào người. Tiếng nhạc vi vu trôi
bềnh bồng, lung linh như một ảo khúc. Thanh âm quấn vào ánh trăng. Như
một dải lụa trong vắt quấn vào một dải lụa sữa non.

————

Quân
nhìn trân trối vào khoảng không nào đó trước mặt. Tay con bé nắm chặt
một tờ giấy. Tờ giấy trị giá bảy cành hồng vàng.Vật duy nhất của Hoàng
mà nó có thể mang đi.


Trở
về phòng sau một ngày vật vã với các lớp học, nó bật lap, tìm chút linh
tinh để giải khuây. Những mẩu tin rác rưởi trên các trang lá cải, vài
ba bài hát online mới up,…Nhưng cái đầu tiên nó nhận được là mẩu pm của
Hoàng:

“Bé à, anh chẳng nhìn thấy gì nữa rồi. Pm này người yêu anh type giùm anh đấy.”

Chỉ thế thôi.

Con bé nắm chặt tờ giấy.

Nó mím môi. Rất chặt

Thì thầm. Dằn dỗi. Chậm rãi. “Anh-chết-đi!”

Tự con bé cũng không biết câu nào trong cái pm đó khiến lòng nó uất ức. Câu 1 hay câu 2?

Ánh trăng ngoài kia khóc ngất lên, cả một dòng ánh sáng tuôn trào.

———–

-Hello honey! Dạo này ổn chứ? – giọng Quân vui vẻ trong headset.

-Ừ, anh vẫn ổn cưng à.

-Cảm giác không nhìn thấy gì nữa, nó thế nào?

-Hơi buồn 1 tí. Nhưng cũng rất tuyệt. Thính giác của anh nhạy hơn hẳn.

-Để đàn piano?

-Ừ, để đàn piano.

Một khoảng lặng nữa. Quân không biết nói gì. Nó ráng nghĩ. Đầu óc ngu đi.

-Để chơi piano hay hơn, anh đánh đổi thị lực thật à? Có những thứ anh không thể thấy nữa.

-Ví dụ?

-Không gian, màu sắc, cảnh vật,…người yêu…

-Hahahah, cuối cùng em cũng nói ra cái cần nói à?

-Đồ đểu giả!

-Ừ, anh chỉ cần chơi piano hay hơn.


đâu ra một con người vô tình và tàn nhẫn đến thế nhỉ? Quân tự hỏi. Có
cảm giác như nếu phải chết để chơi piano hay hơn, hắn cũng làm.

-Đàn cho em nghe!

-Ừ!

-Em chưa nói đàn bản nào mà…

-Anh biết em muốn nghe bản nào.

Lại
là nhạc khúc đó. Tiếng nhạc lại chậm rãi cất lên. Nhưng…thoáng trong
những thanh âm vi vu đó là giọng nhẹ trong của Hoàng. Không hợp. Giọng
hắn không hát được soprano.

Chiều buồn nhẹ xuống đời

Người tình tìm đến người

Thấy run run trong chiều phai…

Vẻ sầu của đóa cười

Quân khóc.

Chiều nay hát cho xanh câu yêu đời

Cho người thôi khóc thương ai!

Cho niềm yêu đến bên tôi!

Không khóc. Nhưng nước mắt vẫn rơi.

Chiều nay lỡ ghé môi trên mi sầu

Ru người qua chốn thương đau

Cho làn nước mắt… chìm sâu…

“Đừng hát nữa anh! Làm ơn!”. Nhưng Quân chưa bao giờ thuyết phục được người đó.

Dù một ngày đời sẽ vỡ tan rồi

Người về khuất chân trời

Nhớ nuôi cho hương một chiều vương vấn đời

Cuộc tình vĩnh viễn xa vời

Chỉ còn thương nhớ…mà thôi…

Không
khóc. Nước mắt cũng cạn rồi. Người cũng xa rồi. Xa thật rồi. Đến thế mà
thôi. Quân khẽ ngâm nga theo tiếng hát của Hoàng. Nhẹ thôi. Từng câu.

Một ngày đó tóc mây đã phai màu

Có chờ ta oán trách đâu?

Có vì duyên kiếp không lâu!

Đời sẽ thấy chúng ta sống không cầu

Lặng. Tiếng đàn ngừng lại. Không gian bỗng trở nên sâu hút. “Sao anh không hát nữa?”. “Em hát nốt hai câu sau đi.”

Quân nhắm mắt lại. Nó nhớ tới Hoàng, tới những đường chỉ tay, nhớ tới bảy cành hồng vàng. Nhớ Dạ khúc. Rồi nó khẽ hát. Thì thầm.

Cho tình cứ úa phai màu

Cho người cứ mãi… phụ nhau…

————–

Sau này, trong nhật kí của cô ấy, người ta thấy một trang nhòe nước.

“Vì sao anh không yêu em?”

“Vì anh biết em sẽ không chấp nhận việc anh yêu piano hơn yêu em.”

viết cho em trong một chiều đầy nắng



For Zi. Viết ngay sau khi đọc xong Alice-của-Zi-viết. Một ngày đầy đủ cảm xúc và không tật nguyền bởi thị hiếu
Anh vừa đọc câu chuyện nhỏ của em xong. Vươn vai, ngáp. Gập màn hình
laptop, anh bước lại phía khung cửa sổ. Phước đức cho ông thợ xây – hay
ông kiến trúc sư nào đó – đã quyết định xây cái cửa sổ này hướng về
phía bờ hồ. Nó ở trên cao. Và anh không phải ngước lên để nhìn bất cứ
thứ nào cả.
Trừ bầu trời.
Nhưng anh cũng chẳng mấy khi nhìn ngó gì bầu trời. Đôi lần anh có
thấy máy bay cất cánh – khu anh làm việc gần sân bay. Nhưng cũng chỉ
đôi lần. Dưới đất có nhiều thứ hấp dẫn anh hơn. Ừ, dưới đất, tức là
trên mặt đất, nơi anh và em đang đứng. Có phải nó nghiêng 30 độ 5 đúng
không em? Nghĩa là em và anh cũng đang đứng nghiêng. Kì cục thật! Hóa
ra hơn 6 tỉ người chúng ta đều là những diễn viên xiếc tài ba, đứng
nghiêng 30 độ 5 mà vẫn không ngã, em nhỉ. 6 tỉ diễn viên xiếc. Mỗi
người mang một phục trang khác nhau, một đôi giày khác nhau; mỗi người
có một bộ mặt khác nhau, và hầu như đều là mặt nạ. Em à, anh đã bật
cười khẽ khi nghĩ đến khúc này. Vì lẽ thế thì chúng ta đã có một đoàn
xiếc khổng lồ. Và đoàn xiếc đó lưu diễn vòng quanh mặt trời, đều đặn,
đều đặn.
Cho ai xem?
Em có hỏi như thế không nhỉ? Cái kiểu tinh nghịch của em, ừ tinh
nghịch, chứ chả phải ngây thơ gì đâu. Nhưng không sao, anh sẽ suy nghĩ
về vấn đề này. Một đoàn xiếc thì phải có khán giả, nhất là một đoàn
xiếc luôn bận rộn như thế. Một năm một show quanh Mặt trời chứ ít à?
Nghĩa là – như mấy lão khoa học gia đã nói – chúng ta chạy show với tốc
độ cũng ghê gớm lắm đấy em.

Anh nhìn lướt ra mặt hồ. Có vài con gì đó đang bơi ở đấy. Chịu. Em
biết anh mà. Cận nặng mà chả đeo kính. Hình như em cũng bị nhiễm tật đó
của anh. Nhưng con gì thì nó cũng bơi vuông góc với mặt nước, nghĩa là
nghiêng 30 độ 5. Đồ…bơi nghiêng!
Nhìn nước mãi cũng chán, anh nhìn lên bờ. Chó, mèo, gà, vịt, ngan,
ngỗng, thằn lằn, gián, nhện, hổ, báo, sư tử,…gì nó cũng chạy nghiêng,
đi nghiêng, bò nghiêng hết ráo. Riết rồi tự dưng anh thấy chóng mặt quá
em à. Còn em chắc đang cười. Haiz, cười nghiêng!
Anh lại nhìn lên trời.Bầu trời cao thế kia, rộng thế kia, mà nó cũng
nghiêng. À, em biết những nhà bạt của những đoàn xiếc lưu động không?
Đấy, nó đấy, nó là nhà bạt của đoàn xiếc chúng mình. Trông đẹp phết
nhỉ. Thằng cha khỉ gió nào đó đã cài một cái chương trình khỉ gió, điều
khiển cái mái bạt này dở chứng hằng ngày. Người ta đi diễn mà cứ run,
chả biết hôm nay cái mái nó có màn mưa nghiêng, hay nắng nghiêng, hay
giông gió ngả nghiêng nào không? Kiếp nghệ sĩ khổ vậy đó em. Nhưng
thôi, chúng ta tài ba lắm. Lúc nào chúng ta vẫn có thể nghiêng được
tốt. Đến chết rồi, người ta vẫn có thể nằm nghiêng mà. Vẫn là 30 độ 5.
Có một đám mây đen đen nghiêng nghiêng đang kéo về phía anh. Trời
sắp mưa rồi. Hết nắng rồi. Thế mà anh lỡ để cái tiêu đề là Viết cho em
một ngày đầy nắng. Thôi kệ nó đi em nhỉ. Chấp nhặt gì mấy chuyện cỏn
con này. Thật ra cái tiêu đề nó bị thừa em ạ. Chỉ cần “Viết cho em một
ngày”, à không, “Viết cho em” là được rồi, vì rõ ràng là anh chỉ viết
có một ngày mà. Mà thôi, “Cho em”, bỏ “viết”; chữ nghĩa đầy ra thế này,
không lẽ anh đang vẽ. Cơ mà chữ “Cho em”, người ta lại kiện anh ăn cắp
bản quyền của thằng Wanbi (gớm cái thằng, …bỏ mẹ). “Em” thôi. Thế là đủ
rồi.
Nhưng mà anh nói rồi em. Anh đang nghiêng. Cái tiêu đề “Em”, nó
thường quá. “Viết cho em một ngày đầy nắng”, mốt bây giờ nó thế em ạ.
Anh chả dại gì bỏ đi mấy chữ “viết”, “cho”, “một”, “ngày”, “đầy”,
“nắng” để mà cái tờ báo nào đó anh sắp gởi mấy trang này cho bài anh
out cả.
Em đừng tròn mắt lên mà hỏi với vẻ tinh nghịch chết người đó: “Sao
anh bảo anh viết cho em cơ mà?”. Ừ thì viết cho em, nhưng cái này là
kết hợp với kinh tế. Anh thề với em anh không giả dối tí nào đâu. Anh
viết cho em thật lòng. Bằng chứng là anh có chửi thằng Wanbi và tờ báo
anh gởi. Thế nên khi anh gởi, anh sẽ cắt đoạn đó. Không thì chả báo nào
dám đăng.
Một bài viết theo dòng cảm xúc của tác giả, bỗng dưng bị cắt bựt một đoạn…Chao ơi…một bài viết ngả nghiêng em nhỉ…

Quán cà phê bên cạnh bật bài hát gì đó, mà anh quên tên rồi. “Về đây
nghe em, về đây thả ước mơ đi hát dạo”. Ah ha ha ha. Anh thích câu này
đó em. Vừa nghe là một cánh đồng mở ra trong đầu anh liền. Cánh đồng cỏ
trên những triền núi cao (dù anh chưa bao giờ thấy cái nào cả). Một bầu
trời trải rộng. Anh và em, thả những chiếc bong bóng, trong đó cất
tiếng hát của hai đứa, lên thật cao, thật tự do.
Thế mà anh nhớ ra, trong cả giấc mơ đó, triền núi, bầu trời, bong
bóng, anh, em, và cả những tiếng hát đều nghiêng cả. Thậm chí anh còn
thấy hơi…mắc ói, vì cái cảnh đó sao giống bộ ảnh style của em hot girl
trên kênh 14 mà hôm trước thằng bạn anh send qua với pm: “Ngực nó còn
bự hơn quả bóng, xem đi ông, đã lắm”. Giấc mơ anh – nghiêng mất rồi em
ơi.
Sáng nay anh vừa đọc báo. Cái truyện ngắn số này có một câu anh
thích, câu gần cuối ấy, em lấy báo ra đọc đi sẽ thấy. Hình như là… “sau
cơn mưa, chúng ta lại đón nắng với một trái tim ướt sũng”. Tự dưng thấy
thích thế thôi, chứ anh cũng không hiểu lắm.
Một trái tim ướt sũng. Vậy thì phơi nắng là nó sẽ khô đúng không em.
Nhưng trái tim ướt sũng là gì, nó tốt hay nó xấu? Và phơi xong nó ra
gì? Khô ấm, khô nóng, khô rang, khô queo…Ừ, đang viết thế này lại nhớ
đến “Em về tinh khôi” (phải tên nó thế không em? Đầu óc anh dạo này tệ
quá). Đấy, em thấy không, câu mở đầu cũng là: “Bờ vai ơi, đừng quá nghiêng nghiêng, đánh rơi buổi chiều thơm ngát” đấy.
Bác nhạc sĩ cũng thấy đời nó nghiêng giống cháu, bác nhỉ? (cái này
thuật ngữ chuyên ngành của anh gọi là “nhét vào mồm người nói”). Nhưng
thôi, bỏ qua, câu anh nhớ là câu khác cơ. Câu có liên quan đến trái
tim, phơi, và mưa nắng gì đấy. À,

…biết đâu sớm mai nắng em phơi cuộc tình…

Kí tên
Anh
P/s: Không định kết thúc lá thư một cách vô hậu như thế. Nhưng tự
dưng anh chẳng biết phải viết gì nữa cả. Mưa đến thật rồi, anh phải
đóng cửa sổ lại. Ở ngoài người ta lớp ngớp áo mưa, đủ màu sắc, trông
hay lắm. Có em trong dòng người colorful ấy không nhỉ? (anh không sính
ngoại ngữ, nhưng dùng lại chữ “đủ màu sắc” thì nó lặp từ, mà anh nhác
nghĩ chữ khác lắm. Anh để thế này, cho nó hợp mốt, độc giả thích).
P/s1: Câu chuyện của anh đủ cả rồi. Có laptop này, văn phòng trên
cao này, mấy tiếng chửi để cho văn “thực tế” này, quán cà phê nữa
này…Thế có lẽ đủ chuẩn để được lên báo rồi em nhỉ? Tháng này anh đói
quá.
P/s2: Định viết “I love you” cho nó đúng mốt, nhưng thôi, để vào bài gởi báo rồi anh viết. Giờ viết cho em thì chả cần.
P/s3: Thôi rồi em ạ, anh quên giải thích rõ trong bài là anh viết
mail. Độc giả (mà cụ thể là bà biên tập), bả tưởng anh viết thư tay thì
lại bỏ. Sẽ bị đánh giá là quê. Văn chương thời nay mà còn thư tay.
Không ổn tí nào. Phải mail!
P/s4: Mà thật ra, anh viết thư tay đấy em ạ…





5
07
2009





For Zi. Viết ngay sau khi đọc xong Alice-của-Zi-viết. Một ngày đầy đủ cảm xúc và không tật nguyền bởi thị hiếu
Anh vừa đọc câu chuyện nhỏ của em xong. Vươn vai, ngáp. Gập màn hình
laptop, anh bước lại phía khung cửa sổ. Phước đức cho ông thợ xây – hay
ông kiến trúc sư nào đó – đã quyết định xây cái cửa sổ này hướng về
phía bờ hồ. Nó ở trên cao. Và anh không phải ngước lên để nhìn bất cứ
thứ nào cả.
Trừ bầu trời.
Nhưng anh cũng chẳng mấy khi nhìn ngó gì bầu trời. Đôi lần anh có
thấy máy bay cất cánh – khu anh làm việc gần sân bay. Nhưng cũng chỉ
đôi lần. Dưới đất có nhiều thứ hấp dẫn anh hơn. Ừ, dưới đất, tức là
trên mặt đất, nơi anh và em đang đứng. Có phải nó nghiêng 30 độ 5 đúng
không em? Nghĩa là em và anh cũng đang đứng nghiêng. Kì cục thật! Hóa
ra hơn 6 tỉ người chúng ta đều là những diễn viên xiếc tài ba, đứng
nghiêng 30 độ 5 mà vẫn không ngã, em nhỉ. 6 tỉ diễn viên xiếc. Mỗi
người mang một phục trang khác nhau, một đôi giày khác nhau; mỗi người
có một bộ mặt khác nhau, và hầu như đều là mặt nạ. Em à, anh đã bật
cười khẽ khi nghĩ đến khúc này. Vì lẽ thế thì chúng ta đã có một đoàn
xiếc khổng lồ. Và đoàn xiếc đó lưu diễn vòng quanh mặt trời, đều đặn,
đều đặn.
Cho ai xem?
Em có hỏi như thế không nhỉ? Cái kiểu tinh nghịch của em, ừ tinh
nghịch, chứ chả phải ngây thơ gì đâu. Nhưng không sao, anh sẽ suy nghĩ
về vấn đề này. Một đoàn xiếc thì phải có khán giả, nhất là một đoàn
xiếc luôn bận rộn như thế. Một năm một show quanh Mặt trời chứ ít à?
Nghĩa là – như mấy lão khoa học gia đã nói – chúng ta chạy show với tốc
độ cũng ghê gớm lắm đấy em.

Anh nhìn lướt ra mặt hồ. Có vài con gì đó đang bơi ở đấy. Chịu. Em
biết anh mà. Cận nặng mà chả đeo kính. Hình như em cũng bị nhiễm tật đó
của anh. Nhưng con gì thì nó cũng bơi vuông góc với mặt nước, nghĩa là
nghiêng 30 độ 5. Đồ…bơi nghiêng!
Nhìn nước mãi cũng chán, anh nhìn lên bờ. Chó, mèo, gà, vịt, ngan,
ngỗng, thằn lằn, gián, nhện, hổ, báo, sư tử,…gì nó cũng chạy nghiêng,
đi nghiêng, bò nghiêng hết ráo. Riết rồi tự dưng anh thấy chóng mặt quá
em à. Còn em chắc đang cười. Haiz, cười nghiêng!
Anh lại nhìn lên trời.Bầu trời cao thế kia, rộng thế kia, mà nó cũng
nghiêng. À, em biết những nhà bạt của những đoàn xiếc lưu động không?
Đấy, nó đấy, nó là nhà bạt của đoàn xiếc chúng mình. Trông đẹp phết
nhỉ. Thằng cha khỉ gió nào đó đã cài một cái chương trình khỉ gió, điều
khiển cái mái bạt này dở chứng hằng ngày. Người ta đi diễn mà cứ run,
chả biết hôm nay cái mái nó có màn mưa nghiêng, hay nắng nghiêng, hay
giông gió ngả nghiêng nào không? Kiếp nghệ sĩ khổ vậy đó em. Nhưng
thôi, chúng ta tài ba lắm. Lúc nào chúng ta vẫn có thể nghiêng được
tốt. Đến chết rồi, người ta vẫn có thể nằm nghiêng mà. Vẫn là 30 độ 5.
Có một đám mây đen đen nghiêng nghiêng đang kéo về phía anh. Trời
sắp mưa rồi. Hết nắng rồi. Thế mà anh lỡ để cái tiêu đề là Viết cho em
một ngày đầy nắng. Thôi kệ nó đi em nhỉ. Chấp nhặt gì mấy chuyện cỏn
con này. Thật ra cái tiêu đề nó bị thừa em ạ. Chỉ cần “Viết cho em một
ngày”, à không, “Viết cho em” là được rồi, vì rõ ràng là anh chỉ viết
có một ngày mà. Mà thôi, “Cho em”, bỏ “viết”; chữ nghĩa đầy ra thế này,
không lẽ anh đang vẽ. Cơ mà chữ “Cho em”, người ta lại kiện anh ăn cắp
bản quyền của thằng Wanbi (gớm cái thằng, …bỏ mẹ). “Em” thôi. Thế là đủ
rồi.
Nhưng mà anh nói rồi em. Anh đang nghiêng. Cái tiêu đề “Em”, nó
thường quá. “Viết cho em một ngày đầy nắng”, mốt bây giờ nó thế em ạ.
Anh chả dại gì bỏ đi mấy chữ “viết”, “cho”, “một”, “ngày”, “đầy”,
“nắng” để mà cái tờ báo nào đó anh sắp gởi mấy trang này cho bài anh
out cả.
Em đừng tròn mắt lên mà hỏi với vẻ tinh nghịch chết người đó: “Sao
anh bảo anh viết cho em cơ mà?”. Ừ thì viết cho em, nhưng cái này là
kết hợp với kinh tế. Anh thề với em anh không giả dối tí nào đâu. Anh
viết cho em thật lòng. Bằng chứng là anh có chửi thằng Wanbi và tờ báo
anh gởi. Thế nên khi anh gởi, anh sẽ cắt đoạn đó. Không thì chả báo nào
dám đăng.
Một bài viết theo dòng cảm xúc của tác giả, bỗng dưng bị cắt bựt một đoạn…Chao ơi…một bài viết ngả nghiêng em nhỉ…

Quán cà phê bên cạnh bật bài hát gì đó, mà anh quên tên rồi. “Về đây
nghe em, về đây thả ước mơ đi hát dạo”. Ah ha ha ha. Anh thích câu này
đó em. Vừa nghe là một cánh đồng mở ra trong đầu anh liền. Cánh đồng cỏ
trên những triền núi cao (dù anh chưa bao giờ thấy cái nào cả). Một bầu
trời trải rộng. Anh và em, thả những chiếc bong bóng, trong đó cất
tiếng hát của hai đứa, lên thật cao, thật tự do.
Thế mà anh nhớ ra, trong cả giấc mơ đó, triền núi, bầu trời, bong
bóng, anh, em, và cả những tiếng hát đều nghiêng cả. Thậm chí anh còn
thấy hơi…mắc ói, vì cái cảnh đó sao giống bộ ảnh style của em hot girl
trên kênh 14 mà hôm trước thằng bạn anh send qua với pm: “Ngực nó còn
bự hơn quả bóng, xem đi ông, đã lắm”. Giấc mơ anh – nghiêng mất rồi em
ơi.
Sáng nay anh vừa đọc báo. Cái truyện ngắn số này có một câu anh
thích, câu gần cuối ấy, em lấy báo ra đọc đi sẽ thấy. Hình như là… “sau
cơn mưa, chúng ta lại đón nắng với một trái tim ướt sũng”. Tự dưng thấy
thích thế thôi, chứ anh cũng không hiểu lắm.
Một trái tim ướt sũng. Vậy thì phơi nắng là nó sẽ khô đúng không em.
Nhưng trái tim ướt sũng là gì, nó tốt hay nó xấu? Và phơi xong nó ra
gì? Khô ấm, khô nóng, khô rang, khô queo…Ừ, đang viết thế này lại nhớ
đến “Em về tinh khôi” (phải tên nó thế không em? Đầu óc anh dạo này tệ
quá). Đấy, em thấy không, câu mở đầu cũng là: “Bờ vai ơi, đừng quá nghiêng nghiêng, đánh rơi buổi chiều thơm ngát” đấy.
Bác nhạc sĩ cũng thấy đời nó nghiêng giống cháu, bác nhỉ? (cái này
thuật ngữ chuyên ngành của anh gọi là “nhét vào mồm người nói”). Nhưng
thôi, bỏ qua, câu anh nhớ là câu khác cơ. Câu có liên quan đến trái
tim, phơi, và mưa nắng gì đấy. À,

…biết đâu sớm mai nắng em phơi cuộc tình…

Kí tên
Anh
P/s: Không định kết thúc lá thư một cách vô hậu như thế. Nhưng tự
dưng anh chẳng biết phải viết gì nữa cả. Mưa đến thật rồi, anh phải
đóng cửa sổ lại. Ở ngoài người ta lớp ngớp áo mưa, đủ màu sắc, trông
hay lắm. Có em trong dòng người colorful ấy không nhỉ? (anh không sính
ngoại ngữ, nhưng dùng lại chữ “đủ màu sắc” thì nó lặp từ, mà anh nhác
nghĩ chữ khác lắm. Anh để thế này, cho nó hợp mốt, độc giả thích).
P/s1: Câu chuyện của anh đủ cả rồi. Có laptop này, văn phòng trên
cao này, mấy tiếng chửi để cho văn “thực tế” này, quán cà phê nữa
này…Thế có lẽ đủ chuẩn để được lên báo rồi em nhỉ? Tháng này anh đói
quá.
P/s2: Định viết “I love you” cho nó đúng mốt, nhưng thôi, để vào bài gởi báo rồi anh viết. Giờ viết cho em thì chả cần.
P/s3: Thôi rồi em ạ, anh quên giải thích rõ trong bài là anh viết
mail. Độc giả (mà cụ thể là bà biên tập), bả tưởng anh viết thư tay thì
lại bỏ. Sẽ bị đánh giá là quê. Văn chương thời nay mà còn thư tay.
Không ổn tí nào. Phải mail!
P/s4: Mà thật ra, anh viết thư tay đấy em ạ…

Cơn bão-Riolin


My
đẩy ngăn kéo bàn phím vào trong, ngửa người ra chiếc ghế xoay cũ mốc.
Phần lời thoại tập 15 của phim Lost đã dịch xong. Cố gắng kéo mình nhấc
lưng ra khỏi thành ghế thêm chút xíu, nó send file vừa dịch sang cho
lordmine839.

Lordmine839: – cậu làm xong rồi à? Nhanh thế

Waterygirl: – ừ, epi 15 này ngắn mà.

Lordmine839: – mai tớ sẽ chuyển tiền vào tài khoản của cậu. Hay là giờ luôn?

Waterygirl: – sao cũng được. tuỳ cậu.

My
thường không thích nói đến chuyện tiền bạc. Gởi vào hôm nay hay ngày
mai thì nó cũng sẽ đến tay nó, nếu nó có thể đến. Vả lại, hôm nay My
cũng không rảnh để chạy ra ngân hàng…

-My ơi! Coi đến giờ đi học Toán chưa? – mẹ gọi từ lầu 1 để nhắc con gái đừng ở mãi trên lầu thế.

Nó cột túm mớ tóc đằng sau lại, với tay lấy chiếc balô đen dưới sàn nhà, hét vọng xuống:

-Vâng, con đi học đây.

——–

-Mẹ ơi, hôm nay con đi về trễ, không ăn cơm kịp đâu. Mẹ đừng đợi nha.

Mọi
khi My tan học về lúc 5 giờ, kịp ăn để 5 giờ 30 vào lớp học thêm Toán.
Nhưng hôm nay nó phải đi giải quyết chuyện trục trặc vé xem phim mà
khách hàng đặt mua từ hôm trước. Không hiểu mấy đứa bạn làm thế nào mà
đến lúc phim hết chiếu, khách vẫn chưa có vé.

Đã
đến trước nhà khách hàng, My bấm chuông. Nhìn đồng hồ, My nhận ra mình
chỉ còn 20 phút để giải quyết cơn giận dữ của khách trước khi vào lớp
học Toán. Tự dưng, khuôn mặt cau có của nó biến mất, thay vào đó là nụ
cười hoàn hảo như có phép màu. Cũng không có phép màu nào đặc biệt, trừ
việc khách đã bước ra mở cửa cho My.

Ôi! Công việc!



————-

Kết thúc hai suất học thêm sớm hơn mọi khi. My đạp thẳng về nhà. Mẹ là người mở cửa cho My.

-Lu đâu rồi mẹ?

Lu là thằng em học lớp 4 của My. Không thấy nó hò hét ầm ĩ, sút banh ầm ầm trong nhà, My hơi ngạc nhiên.

-Lu đi học thêm chưa về mà con. Nó học đến 9:30 lận

-Ơ, thằng Lu đi học thêm đến giờ đó à?

-Cả tháng rồi mà con.

Hôm
nay được về sớm nên My mới biết chuyện này. Mọi khi My về đã thấy Lu
đang nghịch ầm ầm. Nó chậc lưỡi. Thôi kệ, cũng đâu phải lần đầu tiên
mình…vô tư thế này. Nó nhấc điện thoại xem tin nhắn. Của Ken. “Cậu đi
nét bản vẽ xong chưa? Nộp trễ là bị trừ tiền đấy.”. Vậy là tối nay phải
vừa ăn cơm vừa photoshop cho xong rồi. My thở dài, hạn thì gấp mà mở
miệng ra là đòi trừ tiền. Nản! Sao chẳng ai quan tâm tình cảnh của nó
vậy? May mà bản dịch epi 16 của Lost đến mốt mới phải đưa.

———

Đêm khuya.

Giai
điệu bài hát “Chiếc lá đầu tiên” cứ thế tự động repeat không ngừng. My
đã ngủ gục lúc nào, màn hình laptop vẫn sáng nhấp nháy. Có vài khung
chat buzz dữ dội vài lần. Chiếc headphone rớt khỏi tai đã giữ cho cô
chủ của chúng một giấc ngủ bình yên.

Mẹ
bước vào, lắc đầu. Mẹ khẽ khàng tắt chiếc laptop, rút chiếc headphone
ra hẳn, cất vào một góc. Rồi mẹ kéo chăn lên tận cằm cho cô con gái.
Cũng nhẹ nhàng như thế, mẹ ra khỏi phòng, tắt đèn và khép cánh cửa lại.

Đêm vẫn khuya.

—————

-My ơi! Xong chưa xuống ba chở đi học!

-Hôm nay con đi xe đạp mà ba!

-Sắp có bão vào rồi. Để ba chở!

Lại
bão! Cái thành phố này năm nào không có bão thì không chịu được thì
phải. Hèn gì tối qua nó thấy trời gió mạnh. May mà lúc ngủ nhớ đắp
chăn. Mà nó cũng không nhớ chính xác trước khi ngủ nó có đắp chăn
không. Thôi kệ, sáng ra có đắp là được rồi. Tối qua nó ngủ gật. Sáng
giật mình tỉnh dậy, nó cứ ngỡ vẫn chưa làm xong bản vẽ. Cuống cuồng
kiểm tra thì hoá ra là đã ổn. Nó bấm send email rồi mới xuống giường
đánh răng rửa mặt.

Chỉnh
trang xong, My xuống nhà. Mẹ đang thắt khăn quàng cho Lu – lớp bốn vẫn
chưa biết thắt khăn quàng, thật kì cục. Chẳng bù cho My lớp 3 đã là chi
đội trưởng, lớp 5 làm liên đội trưởng. Con nít thời nay thật kém. My và
Lu chào mẹ đi học. Mẹ đứng nhìn theo, cười thật tươi trong khi tay vẫy
vẫy hai đứa rồi mới kéo cánh cổng sắt nặng trịch lại.

Ở rất xa ngoài ngôi nhà, rất xa ngoài biển, một cơn bão đang kéo về phía thành phố này.



————

-Alô! Này! Có nghe tớ nói gì không? Này!

My hét ầm ĩ vào chiếc di động, rồi quơ tay lung tung. Đơn giản là nó đang dò sóng.

-Chị My bị điên hả ba? – thằng Lu nhìn chị nó múa may, chẳng hiểu gì.

-Dò làm gì hả con. Đang bão mà, con thích sóng thì ra ngoài biển ấy.

Ba
yêu dấu bình tĩnh ngồi trên ghế, châm chọc con gái yêu. My thở đánh
sượt, đứng dậy đi qua đi lại. Không tivi, không wifi, không điện đóm gì
sất, cái này mới đúng là đưa thành phố về thời kì đồ đá.

-Thời đồ đá chưa có đèn cầy thế này con à.

Vẫn
là ba yêu dấu. Cũng may là thời đồ điện đã có…đèn cầy. Ánh sáng leo lét
run rẩy đủ để thắp sáng bừng một không gian tối tăm mù mịt. Ngoài cửa
sổ, gió vẫn thổi ầm ầm, đập các cánh cửa rung bần bật. Đâu đó xung
quanh có tiếng thuỷ tinh vỡ lanh canh và cả tiếng tole bay phần phật
trong gió, mà nếu ai có thể theo dõi truyền hình sau đó sẽ thấy tole
bay không khác gì…giấy mỏng).

-Con chưa làm xong bài tập nói Toefl. Cắt wifi thế này có chết không cơ chứ.

-Ừ.

Ba
yêu dấu ừ điềm nhiên như thể việc chưa làm xong bài tập Toefl của con
gái chỉ là một thiếu sót nho nhỏ dễ thương. Đàn ông lúc nào cũng thế.
Chán nói với ba, My quay sang mẹ.

-Mẹ ơi, lúc trước mẹ charge pin đầy máy ảnh chưa?

-Làm gì hả con?

-Đợi bão ngớt con ra chụp vài pose, lấy tư liệu làm phóng sự.

-Không được, mẹ cấm con đấy – nét mặt mẹ nghiêm hẳn lại – sau bão cây cối dễ gãy. Đường dây điện cũng chưa ổn định.

-Ôi, mẹ cứ lo xa thế. Không sao đâu mà. – My nằn nì mẹ.

-Mẹ nói không là không.

-Mẹ kì ghê á!

-My, không được cãi mẹ.

Ba yêu dấu đã chốt lại sự tranh cãi như thế. My ấm ức. Im lặng. Chỉ còn ngọn lửa đèn cầy nhảy nhót lung tung.

————

Cả
nhà “di cư” xuống bếp để ăn tối. Lu ngồi đu đưa trên ghế, thử thách mấy
cây đèn cầy bằng trò…thổi tắt. Ba đi quanh kiểm tra lại cửa sổ nhà bếp.
Mẹ lấy trong tủ ra bốn gói mì gói, trút ra bát.

-A! Mì gói! Con thích ăn mì gói.

Lu la lên. My nhăn mặt, chọc em:

-Thích cái gì không thích, lại đi thích mì gói.

Mẹ thêm vào:

-Bổ béo gì mì gói mà ăn hoài hả con. Cơm đó không ăn lại đi đòi ăn mì gói suốt.

-Lâu nay em có được ăn đâu. Mẹ không cho ăn.

À
– My chợt nghĩ – thứ gì mới lạ thì trẻ con nó thích, dù thứ tốt hơn cho
nó đã cũ mèm thì nó cũng ghét. Đúng là con nít, chẳng biết suy nghĩ gì
cả. Mà đôi khi My cũng thế lắm chứ, cũng thích mấy thứ mới mẻ. Ai chẳng
vậy. Đôi khi nó cũng bỏ cơm nhà, xin đi ăn bánh tráng trứng với mấy đứa
bạn….

-Cả nhà ăn cơm nào! – mẹ ngắt ngang dòng suy nghĩ của My, bê khay đựng bốn tô mì đặt lên bàn.

-Cả nhà ăn mì chứ không phải cả nhà ăn cơm, mẹ nói sai rồi – Lu cãi.

-Eo,
Lu bữa nay lớn rồi, lí luận đấy à – ba châm chọc Lu. Nó ngoác miệng ra
cười khanh khách. Ba đã kiểm tra xong các cửa, cột chặt lại mấy sợi dây
thừng.

-Ơ, tay ba chảy máu kìa – My thốt lên.

-Ừ, do lúc nãy cột dây thừng.

Mẹ hốt hoảng chạy lại tủ thuốc, lấy ra nào bông băng, cồn 90 độ, băng cá nhân.

-Băng lại không nhiễm trùng đó anh.

-Vết trầy nhỏ xíu mà.

-Chảy máu mà nhỏ xíu hả ba?

-Phụ nữ các vị cứ là rắc rối.

Nói
thế thôi, ba lại cười. My thấy ba cười mà. Chợt nó nhận ra, lâu rồi, nó
không thấy ba mẹ cười. Không phải ba mẹ không cười, mà vì nó không còn
đủ thời gian dừng lại để được nhìn thấy.

Cả
nhà ăn cơm, à không, ăn mì trong ánh nến nóng ấm. Lu kể chuyện đi học
đánh nhau với bạn. Mẹ dặn Lu không được làm vậy. Ba kể chuyện cười về
ông hàng xóm. My kể chuyện bị khách mắng mà vẫn phải cười, mệt cả
người. Ai cũng có một câu chuyện gì đó để kể, khi ngồi vào bàn ăn. Và
ai cũng có vài câu chuyện để được lắng nghe.

Gió vẫn thổi mạnh. Có một thứ gì đó cũng đang thổi mạnh trong My.



————–

Nửa đêm, cả nhà giật mình tỉnh dậy vì tiếng gió rít. Ba chạy ra khỏi phòng ngủ, nhìn lên lầu, rồi quay vào thông báo.

-Cửa sổ tầng ba bị bung rồi.

Nhìn ba lích kích tay kìm, tay dây thừng, mẹ lo lắng giữ lại:

-Hay thôi cứ để vậy đi anh. Giờ lên lỡ gió máy thế nào, biết làm sao.

-Em nói kì ghê – ba lắc đầu – không cột cửa lại để gió đập vào nhà còn mệt hơn.

Lu từ trong phòng ngủ ào ra, hò hét ầm ĩ đầy phấn khích:

-Ba, ba, cho con lên với ba.

-Không! – ba nghiêm mặt – Cả nhà vào phòng ngủ ngồi im. Để mình ba lên.

Mẹ
– tuy không muốn chút nào – vẫn xua lũ con vào phòng ngủ. My ngồi dựa
vào tường, ôm Lu trong tay, chẳng thể ngủ lại được. Mẹ cứ đi ra đi vào
phía cửa, dù biết chẳng thể làm gì, vẫn ngóng lên tầng 3. Ánh đèn leo
lét nhỏ xíu như càng mong manh trước trận gió ùa vào, len lỏi khắp ngõ
ngách trong ngôi nhà.


tiếng cửa bung ra, rồi đập mạnh vào tường. My biết cánh cửa đã lại bung
ra lần nữa. Nó đã nghe âm thanh này cả chục lần từ rất lâu, từ những
trận bão trước. My đấy Lu ra, đứng dậy.

-My, đi đâu đó con? – mẹ gọi to

-Con lên phụ ba.

My leo lên lầu ba, bất chấp mẹ mắng. Tiếng gió rít vẫn ghê gớm như lúc nào. My chạy đến bên cạnh ba.

-Ba! Để con giữ cửa. Ba cột dây thừng đi!


dưới lầu, tiếng thằng Lu vọng lên, cự nự mẹ: “Mẹ ơi, cho con lên. Chị
My được lên mà sao con không được”. Lúc My bằng tuổi Lu, My cũng đòi
như vậy, đòi lên phụ ba. Không biết từ bao giờ, My chẳng còn như Lu
nữa. Lại có tiếng mẹ vọng lên:

-Hai ba con sao rồi?

-Sắp
xong rồi mẹ ơi! – My hét xuống, trong lúc ba nó thắt nút buộc cuối
cùng, cố định cánh cửa. Chắc chắn – My biết – cánh cửa sẽ không bị bung
ra nữa.

—————

Cơn
bão cuối cùng cũng đi qua. Đứng từ cửa sổ nhìn ra, My thấy một khoảng
trời trong vắt phủ lên không gian, yên bình như chưa hề có gì. Nó mở
cửa. Một làn gió mát lạnh ùa vào. Lu ngọ nguậy trong tay chị, rồi chạy
ra.

-Đi đâu đó Lu? – My gọi

-Em đi gọi mẹ nấu mì gói ăn. Đói quá à.

My ngần ngừ một lúc, rồi gọi với theo:

-Để đó. Chị làm cho ăn.

Ba yêu dấu – đang tháo dây thừng các cửa sổ – nói to:

-Làm luôn cho ba với.

-Dạ!

Cả nhà lại quây quần bên bàn ăn.

-My nè – mẹ mở chiếc đĩa úp trên, đẩy bát mì qua cho My – đứng từ nhà mình cũng chụp ảnh được đó. Mẹ đưa con máy ảnh nghen?

-Dạ thôi mẹ ạ.

-Sao vậy con? Trước lúc bão mẹ đã charge pin rồi mà.

My cười, tay chuyền bình tương ớt qua cho Lu.

-Con thích ngồi ăn với nhà mình hơn.

Lu nói, trong miệng vẫn đầy ứ mì:

-Con thích bão. Bão được nghỉ học. Vui!

-Vui thì con nghỉ luôn đi – ba trêu Lu.

Lu lắc đầu:

-Nhưng
không có bão mà nghỉ học thì con ở nhà một mình chán lắm. Ai cũng đi
hết, nhà mình đâu có ngồi đầy đủ như có bão. Bão vui mà…

My
bỗng dưng mỉm cười. Bão? Vui! Chắc chắn là không. Nhưng My biết điều gì
khiến nhà mình vui. Nó hơi tiếc, nó đánh rơi điều đó lâu quá. Cơn bão
cuốn đi nhiều thứ, nhưng cơn bão thổi trả lại cho nó thứ nó đã đánh rơi.


Như một tia nắng trưa

Như một tia nắng trưa



Tôi chậm rãi leo từng bậc thang dẫn
lên sân thượng của trường. Kết thúc một buổi sáng đầy mệt mỏi và chán
nản, với hàng đống bài tập chất ngất. Chiều lại tiếp tục học phụ đạo.
Buổi trưa tôi ở lại trường, và tìm một góc kín đáo để nghỉ, đó là sân
thượng.
Tôi lết gần hết cầu thang thứ
5 trong số 6 cái cầu thang dẫn lên sân thượng thì nghe có tiếng nhạc.
Một bài hát quen thuộc, có giai điệu: là là lá lá lá la lá la là… Nhưng là bài gì thì tôi chịu. Tôi vặn tay nắm, hé mở cánh cửa dẫn ra sân thượng đầy nắng.
Hôm nay lại có cả nhạc nữa.
Tôi
nhì nquanh, và thấy ở cái chỗ tôi vẫn hay ngồi (dưới mái vòm che nắng)
có một cô gái. Cô ấy ngồi dựa vào trụ sắt, ngửa mặt lên, trong tay là
chiếc kèn harmonica (tôi biết, tôi đã từng thấy nó) và đang say mê
thổi. Tóc cô ấy bay nhẹ trong nắng trưa. Tôi khẽ khép cánh cửa lại,
nhưng vẫn làm cô gái giật mình. Cô ấy bỏ cây harmonica xuống, ngơ ngác
nhìn quanh và thấy tôi. Cô ấy mỉm cười…
- Ơ… cứ tiếp tục đi – Tôi lung túng – mình không làm phiền.
- Không sao đâu – Cô gái nhét cây harmonica vào trong chiếc balô dựng bên cạnh, đứng dậy – mình cũng định về. Cậu cứ ở lại đi.
Tôi
gật đầu, đợi cô gái bước ra khỏi mái vòm che nắng. Tôi cũng lôi trong
cặp mình ra vài thứ: mẫu bút chì, dao gọt và một xấp giấy.
- Cậu vẽ à? – Thì ra cô ấy vẫn chưa rời khỏi sân thượng.
- Ừ! – tôi trả lời – Mình hay vẽ trên này, ở đây yên tĩnh.
- Mình cũng hay thổi harmonica trên này, sao mình chưa bao giớ thấy cậu?
- Cậu học phụ đạo thứ mấy? – Tôi hỏi trong khi mắt vẫn dáo dác nhìn xung quanh tìm một khung cảnh nào đó, tạo cảm hứng để vẽ.
- Mình không học phụ đạo. Mình hay đến trường sớm và thổi vào buổi sáng.

ấy không học phụ đạo, nghĩa là điểm số ở trường của cô rất ổn. Tôi –
trái lại – học phụ đạo hầu hết các môn. Thật ngốc khi nghĩ rằng ai cũng
ngốc như mình. Tôi nói cho cô ấy biết rằng mình học vào tất cả các buổi
chiều (nếu muốn) và buổi trưa tôi mới lên đây.
- Ồ! Vậy là sắp tới mình sẽ gặp cậu vào buổi trưa thứ Tư hằng tuần?
- Vì sao?
- Mình sắp phải học phụ đạo Toán, vào chiều thứ Tư.
Cô gái nói, mỉm cười, vẫy tay chào tôi, và chạy biến đi.
Như một tia nắng mai!


***
Những
ngày sau đó, nhịp sống của tôi vẫn đều đều trôi đi, tẻ nhạt, với hàng
chồng bài tập cao chất ngất, những lời dạo nạt rên rỉ năn nỉ yêu cầu,
về cái áp lực to đùng trước mặt về một cái trường đại học nào đấy mà
lúc này tôi cũng chưa biết. Buổi trưa, tôi vẫn lên sân thượng để vẽ. Đó
là khoảng thời gian duy nhất không có Toán, Lý, Hoá, Anh, Văn, Sinh,
Sử, Địa: tôi có thể dành trọn thời gian cho cây bút chì và giấy trắng.
Chỉ trừ thứ Tư…
- Tôi sẽ ngồi ở đây cả buổi trưa, bạn không phiền chứ? – Cô gái đang cầm cây harmonica, nheo mắt hỏi tôi.
- Không sao, bạn cứ ngồi đi.
- Nhưng bạn cũng sẽ ngồi lại đây chứ?
- Sao hỏi vậy? – Tôi hỏi ngược lại.
- Mình không muốn bạn mất chỗ quen.
- Không sao đâu.
Tôi
ngồi xuống ở góc bên kia vòm che nắng, bắt đầu đem giấy trắng chì đen
trải trước mặt. Bên tai tôi, những nốt nhạc đầu tiên bắt đầu bang lên.
Không quá tệ. Tôi không hiểu gì về âm nhạc, nhưng ít ra cô gái đó không
phải một cây sậy biết chơi harmonica và thổi ra những âm thanh như
tiếng kẻng báo đổ rác.
Trường của tôi
nằm cạnh một con sông. Từ trên sân thượng, bạn có thể thấy dòng sông
chói nắng trưa, rất nhiều nhà cao tầng, hai ba cây cầu gì đó và một
chút cây xanh. Nhưng hôm nay trời bỗng trở lạnh. Hơi nước trên sông mù
mịt phủ kín không gian. Tôi ngó nghiêng khắp xung quanh vẫn không thấy
có chút cảm hứng với khung cảnh nào để vẽ. Thở dài, tôi dựa vào cây
cột, đưa mắt nhìn lên trời. Hình như hôm trước, cô gái cũng đưa mắt
nhìn lên trời như thế này khi đang chơi kèn. À, tôi còn chưa hỏi bài cô
ấy thổi hôm trước là gì. Tôi quay sang nhìn cô bạn.
Tôi thấy cô ấy, đang nhắm mắt, say sưa thổi harmonica, mái tóc tung bay trong gió và khuôn mặt ửng hồng vì gió.
Ngẩn người ra một lúc, tôi cúi xuống nhăt tờ giấy và cây bút chì của mình lên.


***
Tiếng
trống tan trường vừa vang lên, tôi quơ nhanh sách vở, quăng vào balô
rồi chạy lẹ lên sân thượng. Sân thượng trống không. Có lẽ cô ấy chưa
lên. Tôi đặt balô, ngồi dựa vào vòm che nắng, thở dài. Hôm nay trời lại
nắng gắt, nhưng vẫn có gió. Gió từ sông thổi vào, mát và trong. Ngoài
sông, những giọt nắng nhảy nhót. Như một điệu nhạc, nhạc của harmonica.
- Cậu lên đây lâu chưa?
Tôi quay lại, nhìn thấy cô ấy, vừa đóng cánh cửa sân thượng. Tôi cười, không gật cũng chả lắc.
- Cậu tên gì? – Từ góc này vòm che nắng, tôi hỏi sang góc kia, không nhìn vào người đang được hỏi.
- Hải Vân. Còn cậu? – Cô ấy vừa lau chiếc harmonica, vừa trả lời, cũng không nhìn tôi. Tên của cô ấy nghe là lạ.
- Thành Phong.
- Tên cậu hay, mình thích cái tên đó. Là gió.
- Ừ. Cậu học harmonica lâu chưa?
- Hai hay ba năm gì đấy. À, ba năm, nhân dịp sinh nhật 14 tuổi. Còn cậu học vẽ…?
- Từ nhỏ.
Chúng
tôi cứ thế hỏi nhau qua lại, những câu hỏi vu vơ và không có điểm đến,
về cây harmonica đầu tiên cô ấy mua ở đâu, về chiếc bút chì vẽ 4b tôi
đang dung, về bố cục và bóng sáng, về thăng và giáng. Chỉ có cô ấy và
chính tôi, cả hai lại không nói gì.
Hết buổi trưa hôm ấy, tôi chỉ biết có tên cô ấy. Và cô ấy cũng thế - không hơn.


***
Tôi
ngồi trong lớp học Toán, đầu óc lung bùng về cuộc đối thoại lúc trưa.
Vân và cây harmonica của cô ấy trở thành một điều gì đó rất lạ trong
đầu tôi. Ngay cả tôi cũng không hiểu vì sao mình bị cuốn vào những thứ
linh tinh đó, thay vì đi thẳng vào vấn đề như thói quen trước giờ. Suốt
cả buổi học, đầu óc tôi lơ lửng đâu đó với những nốt nhạc harmonica,
với tóc bay trong gió, thả rơi ở dưới những ông Viét hay ông Buhiepxki
phiền phức.
Giải lao. Tôi phóng qua
lớp Toán phụ đạo hệ B, lớp dành cho những đứa đặc biệt yếu. Tôi học hệ
A – chỉ hơi hơi. Nhìn quanh lớp, tôi không thấy cô ấy đâu. Lấy hết can
đảm, tôi gọi một đứa nào đấy không quen mặt:
- Ê! Thấy Vân đâu không?
- Thanh Vân, Hiền Vân hay Phương Vân?
- Hải Vân ấy.
- Có đứa nào tên Hải Vân đâu ???
Tôi
ngẩn người ra. Cô ấy không yếu Toán, càng không yếu đặc biệt. Cô ấy
cũng không hề học Toán phụ đạo và phải ở lại trường vào chiều thứ Tư.
Tôi giống như một thằng ngốc, cả về Toán lẫn về sự cả tin.


***
Thứ Tư, tôi không định lên sân thượng.
Nhưng
cuối cùng, tôi vẫn lên, đằng sau phần nhô lên của cầu thang, hơi bị
nắng, những sẽ không phải thấy cô ấy. Thật tệ, nhưng tôi vẫn muốn nghe
cô ấy thổi harmonica. Có tiếng bước chân lên cầu thang, tiếng vặn tay
nắm cửa, tiếng khép cửa nhẹ nhàng. Là cô ấy. Tôi nhắm mắt lại, thở thật
nhẹ. Ánh nắng vẫn đỏ sau làn mắt đóng khép. Cô ấy nghĩ gì khi hôm nay –
thứ Tư – lên và không thấy tôi? Có thể cô ấy chẳng nghĩ gì cả.
Tôi
không nhìn thấy cô ấy, nhưng vẫn có thể hình dung rõ ràng. Cô ấy đặt
chiếc balô xuống trụ bên phải của vòm che nắng, lôi từ trong đó ra cây
harmonica màu bạc, lau nhẹ, ngắm nghía… Và cô ấy sẽ thổi một bản nhạc
nào đó… Hẳn là thế!
Dù rằng tôi không thấy gì, rốt cục, âm thanh tôi nghe thấy lại là tiếng cô ấy khóc. Cô ấy đã khóc, vỡ oà và nức nỡ.
Tôi đàng bước ra khỏi chỗ ngồi khuất của mình, đến bên cạnh cô ấy.
-Sao khócm ột mình vậy?
Cô ấy ngẩng mặt lên. Nhìn thấy tôi, cô ấy vội lau nước mắt tèm lem trên má. Mỉm cười:
- Cậu lên từ khi nào thế?
-
Vừa mới – tôi nói dối không chớp mắt, ngồi xuống bên cạnh. Lần đầu tiên
chúng tôi ngồi cạnh nhau như thế. – Đừng có lau nước mắt. Tớ thấy cậu
khóc rồi. Có chuyện gì à?
- Cũng không có gì?
Tôi
im lặng, không hỏi them. Tôi vẫn còn ấm ức vì những lời nói dối của cô
ấy. Nếu cô ấy đã không muốn cho tôi biết, có lẽ tôi không nên quan tâm.
- Này. – cô ấy gọi khẽ.
- Gì?
- Cho tớ mượn vai nhé!
Tôi gật, để đầu cô ấy dựa vào vai tôi. Giọng cô ấy thì trầm như gió thoảng:
- Cậu biết con cún không?
- Biết, con cún là con… chó còn nhỏ.
- Không, con cún là tớ. Ở nhà tớ tên Cún.
- Vậy thì cậu là con chó còn nhỏ.
- Uhm. Nhưng con cún tròn 17 thì còn là con Cún không?
- Ờ… à… có thể có… à mà không. Tớ không biết.
- Có lẽ không, khi tròn 17 tuổi tức là sắp lớn.
- 18 mới lớn.
- Nhưng 17 chắc chắn không còn là Cún.
Tôi
thở hắt ra, chẳng biết nói sao trước lý luận… cùn của Vân. Vả lại tôi
thấy Cún lớn hay Cún bé chẳng lien quan gì đến một chuyện khiến Hải Vân
khóc. Nhưng tôi vẫn im lặng lắng nghe. Tôi không thích hỏi han, tòm mò,
hay chất vấn.
- Tớ không muốn lớn.
- Nhưng ai cũng phải lớn…
- Nhưng tớ vẫn không muốn. Người lớn rất rắc rối. Họ có nhiều thứ đáng ghét, đáng chê, đáng mệt mỏi.
- Cái gì làm cậu nghĩ như thế?
- Tất cả mọi thứ xung quanh.
- Cậu nhạy cảm quá!
- Uhm.
- Một lúc nào đó cậu sẽ không nghĩ như vậy nữa đâu.
- Sao cậu biết? Cậu đâu có lớn hơn tớ?
Tôi
im lặng. Làm sao tôi biết, khi mà tôi cũng sắp 17, chưa đủ hay quá 17?
Nhưng tôi chưa hề nghĩ “người lớn” là tốt hay xấu. Đúng hơn, tôi chưa
hề nghĩ “người lớn” là gì.
- Nếu cậu còn nhỏ, chắc chắn cậu sẽ không nấp vào chỗ đó như hôm nay – cô ấy thì thầm nhỏ hơn nữa.
- Ơ… sao cậu biết???
- Vì sao tớ lại không biết?
- Vậy cậu biết vì sao tớ không muốn gặp cậu không? – câu hỏi buột ra nhanh hơn suy nghĩ của tôi.
- Vì tớ không học phụ đạo Toán hệ B.
- Cậu biết mọi thứ nhỉ… còn tớ chẳng biết gì cả.
- Vì tớ vẫn ráng nhìn như một đứa con nít… còn cậu thì không.
- Nhìn như một đứa con nít là sao?
- Là tin vào những gì mình muốn tin.


Câu
chuyện của chúng tôi luẩn quẩn và ngốc nghếch đến lạ kì. Tôi nói như
một thằng hề, cứ bị cuốn theo dòng suy nghĩ khùng khùng của Vân. Tôi
không thường tranh cãi những điều vô bổ như vậy. Nhưng hôm nay…
- Hôm nay cậu không vẽ à?
- Cậu phá tớ rồi.
- Hôm nay tớ cũng chưa thổi harmonica được. Tớ thổi cậu nghe nhé.
Vân
cầm chiếc harmonica lên, ướm vào miệng. Cô ấy thổi một bài nhạc có tiết
tấu nhanh, nhưng rất êm. Lần đầu tiên tôi lắng nghe những gì cô ấy đang
thể hiện, không với cây bút chì và xấp giấy trắng trong tay. Sao tôi
không nhận ra là tiếng harmonica của Vân trong veo như thế nhỉ?
- Hôm nay tớ thổi khác mọi hôm thì phaải – Vân kết thúc bài nhạc, thở hắt ra.
- Vì sao?
- Vì mọi hôm tớ thổi cho một mình tớ nghe, vậy thôi.
Tôi
im lặng, gậtđầu. Bức vẽ hôm trước cũng là bức vẽ đầu tiên tôi vẽ một
người khác, không phải phong cảnh trống trơn. Khoảng sân thượng này đã
kéo hai chúng tôi lại với nhau. Khi chúng tôi 17.
Sau này tôi mới biết, hôm đó là sinh nhật của Hải Vân. Sinh nhật tròn 17.


***
Bạn
nghĩ một cô gái như thế có thật trên đời không? Một teen-girl khóc
trong sinh nhật lần thứ 17 chỉ vì sợ hãi với việc trở thành người lớn.
Cái năm lúc tôi 17, tôi thực sự đã gặp một cô gái như vậy. Cô ấy khiến
tôi phải suy nghĩ về cô ấy, về tôi, về trẻ con, về người lớn. Khi tôi
sắp 17.
Không nhiều teen-girl như Hải
Vân. Không nhiều cô bé bị một hội chứng ám ảnh tự kỉ như vậy. Đêm trước
ngày ba mẹ đưa Vân đi điều trị tâm lý, tôi nhắn một tin nhắn cho cô ấy:
“Yên tâm. Nếu cậu không thể trở thành người lớn, tớ vẫn sẽ làm bạn với
cậu”. Cô ấy reply: “Vậy nếu tớ có thể trỡ thành một người lớn?”
Tôi ngần ngừ một giây, rồi bấm tin nhắn: “Nếu cậu trở thành người lớn, tớ sẽ trở thành người yêu của cậu”.


***
Lâu, lâu, khá lâu sau đó…
Một thời gian đủ để có nhiều sự thay đổi.
Chúng
tôi ngồi trong quán café bên bờ sông, tầng hai, với lớp cửa kính phủ
sương mờ. Tách sữa bạc hà nóng cuộn khói bốc lên, ôm lấy khuôn mặt Vân
– đã đôi phần khác trước. Tôi cũng đã khác cái ngày Vân dựa vào vai tôi
rất nhiều.
- Cậu đã là người lớn rồi nhỉ? – tôi true Vân.
- Ừ, cuối cùng thì tớ cũng có thể thoát khỏi căn bệnh tự kỉ đó.
- Trầm trọng vậy sao?
-
Không đến mức vậy. Chỉ là… khi người ta 17… người ta thích trầm trọng
hoá mọi thứ lên. Tớ không học phụ đạo, tớ chỉ muốn kiếm cớ ở lại trưa
với cậu, vì tớ từng nghĩ cậu cũng là… con nít giống tớ.
- Tin vào những gì mình muốn tin?
- Ừ!
Quả là vậy…
Khi
Vân 17, cậu ấy trầm trọng hoá sự trở-thành-người-lớn của mình, trong
khi tôi trầm trọng hoá việc đang học 12. Dĩ nhiên lúc ấy, với chúng
tôi, những điều đó thự-sự-không-nhỏ-nhặt-chút-nào. Chúng tôi tin vào
điều đó.
- Trong khi chúng ta lại làm nhẹ một số thứ khác đi. – Vân hóm hỉnh.
- Như thứ gì?
- Như một mẩu tin nhắn tỏ tình rất tự nhiên và vô tư…
-
À… - Tôi cười, mẩu tin nhắn đó, đến bây giờ tôi vẫn không nghĩ mình có
thể nhắn một tin nhắn như thế. Những âu lo đã choáng chỗ trongđầu,
khiến chung tôi đã không nhận ra chúng tôi xích lại gần nhau trên sân
thượng tự khi nào. – Tớ vẫn save nó trong outbox. Một chiến công khi
người ta 17 đúng không?
Chiếc di động
trong tay Vân bỗng rung lên. Cô ấy trượt nắp, đọc tin nhắn. Tôi nhìn
xung quanh. Tôi đang đắn đo, không biết có nên hỏi Vân, sau khi cô ấy
đọc xong tin nhắn, rằng: “Cậu sẽ làm ngườoi yêu tớ chứ?”. Với tôi, tin
nhắn đó không chỉ là một lời hứa, nó là niềm tin. Vân đã đọc xong tin
nhắn. Tôi mở miệng, hít một hơi và…
-
Ah, tối nay là sinh nhật bạn trai tớ đấy. Tớ đã nói với cậu chưa? – Vân
hớn hở lắc lắc cell-phone, screen là hình một chàng trai lạ.
- Bạn trai? – tôi tròn mắt nhìn Vân, rồi nhìnvào screen. Anh ta trông… không giống tôi một chút nào.
-
Ừ, tớ đã có bạn trai rồi – đôi mắt Vân lấp lành cười. Hạnh phúc – Nghe
hay nhỉ?Tôi lặng ngườoi đi. Một lần nữa tôi lại là một thàng ngốc không
biết gì. Vân đã có bạn trai, và ngườooi đó không phải là… tôi, như lời
hứa năm nào, Vân, harmonica, bút chì, và tôi.Mọi thứ đâu còn diễn ra ở
khoảng sân thượng ngập nắng của mái trường ngày xưa nữa. Sao tôi có thể
quên điều đó nhỉ?
- Phong à – Vân đứng dậy – Bây giờ tớ phải đi rồi.
- Uhm…
Cô ấy nắm chặt tay tôi. Rất chặt. Và ấm.
- Cậu vui lên đi nào!
Tôi
gật đầu. Vân quay đi. Tôi nhìn theo cô ấy, cảm thấy trong người trống
rỗng. Vì sao vậy? Tôi có nên chạy theo Vân không? Không, cũng không để
làm gì. Có lẽ giớ cô ấy đã xuống dưới cầu thang, và ra khỏi quán rồi.
- PHONG ƠI, VUI LÊN!
Tôi
giật mình. Tiếng của Vân, từ dưới. Vân đang đứng trên vỉa hè, ngước mặt
lên gọi tôi thật to, bất chấp những người xung quanh đang nhìn cô ấy
bằng ánh mắt nhìn một người điên. Tôi kéo tấm cửa kính, nhoài ngườoi ra
và hét xuống:
- VÌ SAO?
- VÌ CHÚNG MÌNH ĐỀU ĐÃ LỚN RỒI.
Giọng
cô ấy leng keng như chuông gió. Vui. Thực sự niềm vui sống đang ngập
tràn trong gương mặt, giọng nói… của cô ấy. Niềm vui ấy lan nhanh sang
tôi, đánh bật cảm giác… thất tình vừa xuất hiện trước đó.


***
Thực
ra, tôi nghĩ mình cũng không lớn hơn ngày tôi 17 là bao nhiêu. Đôi khi,
tôi vẫn trầm trọng hoá một số thứ nên quên mất một số thức khác. Nhưng
ít ra bây giờ, tôi có thể nhận ra nhanh hơn điều gì là quan trọng và có
thể bật cươòi. Bạn có tin điều đó không? Còn tôi, tôi vẫn tin vào những
gì mình muốn tin.
Dù rằng người ta bao nhiêu tuổi, người ta vẫn có một chút con nít. Bởi vì thế, nên người ta luôn đang lớn.

Cậu có đang vui không?


Thứ năm, 07/01/2010 10:57 am
Tôi chỉ mới 17 tuổi, một con nhóc bình thường với "gia cảnh" chẳng có gì đặc biệt. Mùa hè rảnh, tôi xin làm ở cafe Davie.Mất một tuần kì kèo kèm theo một (cơ số) chầu cà phê, tôi mới được ông anh dắt đến đây, với lời cam kết ko gây ra bất kì sự cố nào.
    Cậu ta vào đây trước tôi, là nhạc công chơi đàn piano mỗi tối từ 8:00, đến 11:00 cậu ta về, chính xác như một cái máy.Và tôi quên chưa nói, Davie ko có đồng hồ treo tường,trong khi cậu ta cũng ko đeo cái đồng hồ nào.Thật kì cục!
    Tôi thích tiếp cận và đùa giỡn với những gì tôi thấy kì lạ.Vậy là tôi bắt chuyện với cậu bé pianist trong một lúc rảnh rỗi,chưa đến giờ làm và khách đã hết yêu cầu linh tinh.
    -Eh, tụi mình làm quen nghe. Cậu tên j`?
    -Nguyên.
    -Cái gì Nguyên?
    -Vĩnh Nguyên.
    -Tên cậu nghe hay thật. Cậu làm ở đây chắc lâu lắm rồi.
    -Ừ!
    -Chơi đàn ở đây thế nào?
    -Kiếm được tiền.
  Nghe đến đó thì tôi bỏ cuộc. Không có gì để nói nữa cả, với một kẻ trả lời bằng giọng điệu như thế.Chị nhân viên bàn số 1 nhìn sang tôi, nháy mắt, cười khẽ. Tôi nhún vai, lè lưỡi với chị, vẻ potay.com. Chị vừa gục gật đầu, vừa bĩu môi, rồi lấy lại vẻ tươi cười thương trực. Khách đã bắt đầu đông.
                                           ***
  Chị nhân viên pha chế hôm nay bị đau. Tôi xuống làm phụ, khách trên phòng yêu cầu 3 ly chanh bạc hà, tôi làm thế nào thành 4 ly. Tất nhiên tôi sẽ phải trả tiền cho ly thứ 4. Vừa bưng nước lên cho khách, tôi vừa nghĩ đến sự sung sướng khi uống trọn ly nước chanh bạc hà thứ 4 đó, đằng nào cũng mất tiền rồi, phải biết hưởng chứ. Tôi hí hửng quay lại bếp, đúng lúc đó cậu ta bước từ phòng thay đồ ra. Tôi ko để ý lắm, tự ái 1 lần là quá đủ. Nhưng chợt cậu ta hỏi tôi:
   -Ly nước thừa đó uống dc ko?
   -Cậu muốn uống?
   -Ừ! mình đang bị khát nước.
 Tôi đưa ly chanh bạc hà cho cậu ta, trong lòng tiếc thầm cho ly nước ngon lành sắp được uống.
  -Này!
  Cậu ta lại gọi. Tôi nhướn mắt hỏi :
  -Có chuyện gì àh?
  -Mặt cậu dính sirô dâu.
 Như đúng kịch bản hay thấy trong truyện, thì nhân vật nữ chính sẽ hoảng lên, ngượng nghịu vì mình sao dơ thế, và nhân vật nam chính sẽ rút khăn tay đưa ra một cách galant. Nhưng ở ngoài đời thì chắc ko có đứa con gái hâm như thế. Tôi, như mấy đứa khác chỉ đơn giản là quay mặt với chiếc gương treo trong bếp, xác định chỗ dính siro, rồi quay lại kiếm cái gì đó để lau mặt,
   -Khăn đây này!-Vẫn là giọng Nguyên. Tôi giật mình, truyện tranh diễn ra rồi chăng? Nhưng không, chỉ là ngón tay cậu ta đang chỉ về chiếc khăn treo lủng lẳng trong giá để ly. Tôi bật cười.
   -Ông ơi, ko biết thì đừng có chỉ lung tung, bếp núc là chỗ của tôi, ông lên cây piano ngồi đi.
   -Ko dùng khăn đó được àh?
   -Khăn lau bàn thì dùng thế nào. Thôi lên đi.
 Ko hiểu sao mặt Nguyên lúc đó nhìn có vẻ ngốc ngốc, chẳng trơ trơ như mọi khi. Nó làm tôi thấy vui vui. Ko tìm được cái khăn nào, tôi bèn nhúng tay dưới vòi nước rồi lau đỡ lên, sặc nước vì vẫn đang thầm cười.
   -Cậu cười mình àh?
   -Ừ!
   -Vì sao vậy?
   -Trông mặt cậu ngốc quá, nhịn ko được.
 Nguyên ko nói gì, cầm ly nước đã uống cạn đến vòi nước. Tôi lấy luôn ly nước trên tay cậu ta.
   -Thôi để mình rửa luôn cho.
 Nguyên lẩm nhẩm câu gì đó như cảm ơn, rồi quay lưng lên phòng khách. Đó là lần đầu tiên chúng tôi nói chuyện thật sự. Thật ngạc nhiên khi Nguyên là người bắt đầu trước.
                                                         ***
  Quán tìm nhạc công mới, Nguyên chuyển lên làm bồi bàn cả ngày, còn tôi chuyển sang làm ca chiều vì ba mẹ ko thích tôi về quá khuya. Tôi hay đến sớm, xách theo 2 phần cơm hộp, một cho tôi và một cho Nguyên. Tôi ko hiểu vì sao mình lại quan tâm đến cậu ấy. Cậu ta ko đẹp trai, ko phong độ, ko lạnh lùng. Cậu ta chỉ có vẻ ngốc ngốc như con nít. Đôi lúc tôi thấy mình giống bảo mẫu. Trong quán các anh chị bắt đầu râm ran tin đồn.
   -Này cô nhóc bồi bàn kia, "kua" được anh chàng nhạc công của chúng ta rồi àh?
 Anh trưởng nhân viên nháy mắt hỏi tôi, tôi - đang lúng búng cơm trong miệng- lắc đầu quầy quậy phản đối. Anh cười có vẻ "cô này chỉ được cái xạo". Tôi nuốt vội miếng cơm, đáp trả:
   -Chị thu ngân dạo này ko thấy pha trà  cho anh uống giữa buổi nữa nhỉ? Có chuyện gì hả ông anh?
 Anh đỏ mặt, ngó lơ bỏ đi :"có gì đâu mà bảo có chuyện.Zô ziên." Tôi quay lại, cười thích thú với Nguyên. Cậu ấy lặng lẽ ăn như nãy giờ chẳng có chuyện gì. Hơi kì cục, nhưng cậu ấy ko hề ít nói khi 2 đứa nói chuyện. Chỉ có điều cậu ấy trông có vẻ ... ngốc ngốc sao đó khi mở miệng nói. Chắc chắn đấy.
   -Này, cậu thấy anh trưởng và chị thu ngân có đẹp đôi ko?
   -Họ là một đôi hả? - Nguyên mở to mắt ra vẻ ko hiểu.
   -Trời ạh, ko một đôi chả lẽ 2 đôi àh? Ngày trước nhá, chị thu ngân luôn dặn mình pha một cốc trà đá vào giữa buổi làm việc. Chăm sóc thế ko một cặp mới lạ.
   -Ờ ... ờ
   -Đừng có ờh, cho mình cái comment xem họ có đẹp đôi ko?
   -Mình ko hiểu - Nguyên vẫn ngập ngừng.
   -Ko hiểu cái gì nữa?
   -Cậu đem cơm hộp cho mình cũng là một cặp àh?
  Tôi choáng, suýt ngã người vì cái câu hỏi shock hàng đó. Cậu ta có đúng là ngốc ko? Hay là quá ngốc? Tiếng chuông gió leng keng như tiếng ai đang cười.
                                 ***
  Dù sao tôi vẫn suy nghĩ về câu hỏi của Nguyên. Tôi có thích Nguyên ko nhỉ? Nói ko thì có ai tin ko? Ngay cả tôi còn ko tin nữa là. Tôi cũng chưa thích ai lần nào để kiểm chứng thế nào là thích. Vậy thì chắc tôi thích Nguyên thật rồi.
  Tôi đem điều ấy hỏi Phương, con bạn rất thân  của mình. Cô bạn đang đứng trước gương tập hát cho kì thi ca sĩ teen gì đó, bỗng ngừng bặt, trố mắt rõ to :"Cậu thích hắn rồi àh, thật ko?" Tôi chóng mặt với hàng loạt câu nghi vấn được phun ra. Phương là một cô bạn tốt, ngoại trừ khoản mơ-mộng-quá-đà.
  -Tha cho mình! Trả lời vào trọng tâm đi!
  -Àh, nếu cậu thích hắn thì sẽ quan tâm hắn từng chút một nè, lo những chuyện ko đâu nè,....
  -Nói rõ hơn đi nào.
  -Ví dụ cậu thấy áo hắn mặc hơi mỏng là cậu lo bị cảm liền.Đại loại vậy. Lúc đó thấy nữ tính gì đâu á.
   Tôi thở hắt ra cho câu cuối nghe có vẻ ghê rợn của cô bạn. Phương thì có thể, nó thường xuyên "nữ tính". Còn tôi, duy nhất màu hồng mà tôi có là bức tranh do thằng em trai 7 tuổi vẽ tặng nhân dịp sinh nhật 16 của bà chị quý hóa.
   Phương lo lắng nhìn tôi. Tôi chắc là nó đang nghĩ sẽ đi chơi với ai vào Valentine nếu tôi đi với Nguyên. Cái đầu của nó tưởng tượng như tia chớp, từ "có vẻ thích" đến "đi chơi Valentine" chỉ cách nhau một đoạn khoảng 3 cm.
                                                 ***
  Quả thật tôi vẫn luôn chú ý đến vẻ ngốc ngốc của Nguyên. Cậu ta giống một đứa trẻ rớt từ đâu xuống. Cậu ta ko giống hình người mẫu lý tưởng của tôi, nhưng mà, ai biết được.
  Chúng tôi hay ăn trưa ở một góc sân trên tầng 2, nơi có hàng rào dây thường xuân xanh ngắt và một dãy hoa gì đó màu tím. Tôi ko thích màu tím. Vậy mà cơm hộp hôm nay lại có cà tím. Nguyên ngạc nhiên hỏi khi nhìn tôi gạt nó ra khỏi nắp hộp
   -Cậu ko ăn àh?
   -Ừ, mình ko ăn được cà tím.
   -Để mình ăn cho.
   Tôi sớt nó sang bên hộp của Nguyên. Nguyên ăn nó, hết trọn.
   -Cậu ăn được àh? Mình ghét nó vì nó đắng quá.
   -Ừ, đắng thật, mình cũng ko thích.
   -Vậy mà còn ăn? - Tôi trố mắt ngạc nhiên.
  Nguyên cười, cơm còn dính trên miệng, như một đứa con nít:
   -Mẹ mình nói đồ ăn ko có tội, ko dc ghét nó.
    Tôi bật cười, may mà nuốt trọn miếng cơm lúc nãy. Nếu cậu ta ko phải là con nít thì chắc là lớn ko đều.
   - Mẹ cậu ấy àh, bác ấy làm gì?
   - Mẹ mình mất sớm, lúc mình 8 tuổi.
  Nguyên nói với vẻ mặt trong trẻo, gợn một chút nhớ giống như đứa con nít nhớ mẹ chứ ko phải nỗi buồn của một người lớn. Có lẽ vì vậy mà tôi ko bị lúng túng về điều mình đã hỏi.
   -Vậy cậu sống với ba?
   -Ừ, một mình ba cũng vất vả lắm. Nên hè tranh thủ kiếm tiền phụ ba.
   - Ba cậu muốn chơi piano?
   -Mẹ mình biết chơi. Ba nhớ mẹ nên ráng cho mình học cách chơi.
   -Vậy chắc ba cậu là một ông bố tốt lắm.
   -Ba á? Lúc nào cũng làm mình cười. MÌnh sẽ ráng trở thành người như ba.
   -Để làm gì?
   -À... để tìm một người vợ như mẹ mình.
   Tôi há hốc mồm trước câu trả lời kì quái. Rồi phá ra cười :
- Và sau đó có mấy đứa con ngốc như cậu hả?
   Tôi bật cười rõ to trong khi Nguyên ngơ ngác với câu châm chích của tôi. Rồi cậu ấy cũng cười, giống như tôi.
                                 ***
    Tôi bắt đầu hình dung "mẹ của Nguyên" là người thế nào? Suy đoán lung tung. Một người phụ nữ chơi piano thường là hiền dịu, nhưng cũng chưa chắc. Là vợ một người chồng vui tính thì chắc cũng phaỉ vui tính, cũng ko hẳn. Đúng là tôi đang suy đoán lung tung. Đành phải hỏi Nguyên (trong một lần chúng tôi cùng rửa ly tách ở nhà bếp) :
   -Ba cậu có bao giờ kể về mẹ ko?
   -Thường xuyên.Ba mình hay kể về mẹ mình lắm.
   -Mẹ cậu thế nào?
   -Ba nói mẹ rất đẹp. Mình cũng nghĩ vậy. Àh, tóc mẹ dài, ba nói mẹ rất nữ tính.
   -Còn gì nữa ko?
   -Còn, ba nói ba thích mẹ vì mẹ rất hay mơ mộng.
   Tôi ko hỏi nữa. Nếu mục đích của Nguyên là có bà vợ giống mẹ mình thì tôi hoàn toàn ko giống.
                               ***
Tôi bó gối ngồi buồn thiu trong phòng của Phương. Căn phòng màu kem giống như màu của công chúa. Tôi nghịch nghịch trên đầu con gấu bông to bằng nửa người. Lấy kính mình ra đeo cho nó, rồi dùng dây cột tóc buộc túm lông trắng lại.
   -Lần đầu tiên cậu làm điệu cho gấu bông đó nha.
   -Chứ bình thường mình làm gì?
  -Cậu toàn ôm nó, rồi đè, lắc lắc, búng qua búng lại các kiểu.
   -Ừh, hèn gì mình hok có nữ tính.
   Phương suýt ngất vì câu trả lời của tôi. Nó quay sang, trố mắt ra, lắp bắp :"mình...mình xin lỗi... cậu...cậu có bị làm sao ko?".
   Tôi kể cho Phương nghe những gì Nguyên nói, im lặng một lúc lâu rồi khẽ khàng hỏi :
   - Đâu phải lúc nào hình mẫu lý tưởng cũng là duy nhất. Nguyên cũng đâu phải Mr perfect của cậu. Mình cũng ko nghĩ cậu ấy sẽ thích mình.
   -Vì sao vậy?
  -Mình cũng ko rõ nữa.
     Tôi liếc đồng hồ, thấy đã đến giờ về. Tôi đứng dậy vẫy chào cô bạn, tay kia cầm 2 tấm vé cuộc thi teenidol- cuộc thi ca hát mà nó tham gia.
                              ***
     Tôi bắt đầu đến nhà Nguyên chơi. Căn nhà nhỏ xíu nằm trong hẻm sâu tít tắp, nhưng vẫn đủ cho một khoảnh vườn nhỏ."Nhà có hai ba con mà, rộng làm gì". Nuyên giải thích cho mảnh vườn chiếm 1/3 diện tích mảnh đất. Còn Nguyên ở trên tầng 2, chỉ đủ cho một cây đàn piano cũ rích, một chiếc bàn học, một kệ tủ và một chiếc giường. Vậy nên chúng tôi hay ra ban công ngồi chơi, hứng gió, hứng nắng. Thỉnh thoảng, Nguyên lại đàn cho tôi nghe. Nhưng chỉ thỉnh thoảng thôi, vì tôi không mấy hứng thú với âm nhạc.
  -Mẹ mình nói âm nhạc có thể làm nên điều kì diệu đó
  -Với người khác, ko phải với mình - tôi gạt câu nói sang một bên, cắm cúi vào quyển truyện đang đọc dở.
    Nguyên đi từ nhà dưới lên, mang theo một tấm ảnh rồi chìa ra trước mặt tôi. Tôi nhìn và biết ngay đó là ai. Hình mẹ cậu ấy. Không biết cái gì làm tôi biết rõ vậy. Mái tóc dài xõa ra, đôi mắt trong veo và nụ cười hiền dịu; bác ấy quả thật rất đẹp. Nguyên bắt đầu nói, giọng đều đều:"hôm qua bà ngoại mình dọn nhà thì thấy tấm ảnh này, nên đem qua cho mình."
  -Uh,... - Tôi bỗng hiểu Nguyên muốn nói gì khi đưa tấm ảnh này ra.
  -Nhìn ảnh mẹ nhiều rồi nhưng mỗi lần nhìn mình đều thắc mắc:" sao mình ko có mẹ?". Nghe có vẻ kì cục, nhưng mẹ mình đẹp vậy mình rất muốn có.
  -Đó là lý do cậu muốn có một cô bạn gái giống mẹ mình àh?
  -Chắc vậy...
     Mẹ cậu ấy, trong tấm ảnh, chỉ mới là một thiếu nữ, một thiếu nữ thật dễ thương và đôi mắt mơ mộng, mái tóc đen nhánh xõa dài trên vai. Những nét này trông quen đến lại kì. Bất giác, tôi buột miệng hỏi :
  -Nguyên này, tối thứ 7 này cậu có rảnh ko?
                                                   ***
      Chúng tôi, ba đứa - Nguyên, Phương và tôi - ngồi trong một quán cà phê nhỏ, ko phải Davie. Một buổi gặp mặt làm quen, chắc vậy. Còn vì sao tôi làm vậy thì tôi ko biết. Tôi đã từng nghĩ nhiều điều Nguyên kể về mẹ mình nghe rất quen, như thể tôi đã thấy ở đâu đó. Ngày hôm đó, trên lan can nhà Nguyên, tôi mới nhận ra mình đã thấy ở đâu... Cô bạn thân của tôi rất giống mẹ Nguyên. Quán cà phê ko ồn lắm, nhưng tôi nghe tiếng mình lọt thỏm đi đâu đó. Có phải tôi đang tiếc vì những gì mình đang làm ko nhỉ? Tôi thoáng nghĩ vậy, nhưng ngẩng đầu lên nhìn thấy nụ cười của Nguyên, tôi lại nghĩ sang một điều khác. Có lẽ tôi làm đúng...
                                         ***
     Mấy ngày sau, trong ca buổi chiều, Nguyên hỏi tôi:
    -Cậu có biết sở thích của Nguyên là gì ko?
    Tôi quay sang nhìn Nguyên, mỉm cười. Tôi có thể kể ra hàng tá sở thích của Phương: gấu bông, màu trắng, hoa, ca hát...
    -Mình sẽ nói với Phương là cậu muốn gặp Phương lần nữa, đến lúc đó cậu tha hồ mà hỏi.
   Nguyên lẩm bẩm câu gì đó, nghe như cảm ơn.
                               ***
  Thời gian trôi qua...Nguyên và Phương đã trở nên thân thiết hơn hai-người-bạn.
   Ngày thi teenidol cũng đến. Có một sự thật là tôi ko hề quan tâm đến cuộc thi này, nếu nó ko có Phương. Tôi và Nguyên trong phòng trang điểm để giúp Phương những gì nó cần. Phòng trang điểm chộn rộn hàng chục thí sinh và người nhà. Nguyên mang theo đồ ăn đến cho cả nhóm. Đôi mắt cậu ấy lấp lánh hơn trước đây rất nhiều. Phương đã tập cho cậu ấy biết nói chuyện với người khác nhiều hơn. Chúng tôi ăn và nói rất nhiều. Bất chợt Phương quay sang hỏi tôi:
   -Này. mình nên buộc tóc hay xõa tóc ra?
   Ngẫu nhiên hay tất yếu, tôi và Nguyên cùng nói:
   -Xõa tóc ra đi!
  Chúng tôi quay sang nhìn nhau, và cười. Rồi tôi giải thích với Phương.
   -Vì như vậy nhìn cậu hiền dịu và mơ mộng lắm.
                                       ***
   Teenidol chưa kết thúc. Nhưng tôi đang ở ngoài đường (tất nhiên đã xem hết phần thi của Phương). Ghế của tôi trong đó giờ này Phương đang ngồi, cạnh Nguyên. Tôi quanh xe vào một con đường vắng. Bầu trời ban đêm mỏng và nhẹ lạ kì. Gió thổi vào mặt. Tôi nhớ ánh mắt của Nguyên khi thấy Phương xuất hiện trên sân khấu, nó sáng và trong veo. Mọi thứ thật lạ. Tôi gặp một cậu nhóc, và thích cậu ấy. Sau đó, tôi dẫn cậu ấy đến giới thiệu cho cô bạn thân của mình để ghép họ thành một cặp. Bạn nghĩ tôi có buồn ko? Tôi nghĩ là có, buồn lắm đấy. Tôi ko thể nhẹ nhàng nói rằng :"đem lại niềm vui cho 2 người bạn là điều tuyệt vời với mình". Tôi ko phải là một thiên thần. Tôi chỉ là một con bé 17 tuổi.
  ĐIện thoại rung nhẹ. Của Phương.
 "Mình đậu rồi, mình đứng nhất..." - Tiếng cô bạn nức nở òa lên - "Cậu nghe rõ ko? Mình nhớ cậu quá".
  Cô bạn này hay thật, mơi ko gặp mấy tiếng đã nhớ. Tôi chưa kịp trả lời thì nghe giọng nói của Nguyên.
  -Cảm ơn nhé.
  -Vì cái gì?
  -Chẳng vì gì cả.
 Tôi bật cười:
   -Sao tệ vậy? Chẳng lẽ mình ko có gì để cảm ơn hết àh?
   -Cũng nhiều lắm. Cậu đã giúp mình gặp Phương, cậu đã giúp Phương đoạt giải, nhưng mà ... Tự dưng mình thấy cảm ơn cậu vì những điều đó thì...
   -Thì sao?
  Lần này thì đến giọng của Phương:
   -Tụi mình cám ơn cậu vì cậu có thể vui khi thấy bạn mình vui.
   -Bạn bè nào chẳng vậy.
   -Ừh, tụi mình cũng vậy. Cậu có đang vui ko?
  Câu hỏi, Phương hạ giọng thật thấp, vẫn nghẹn ngào. Tôi im lặng một lúc, chọn lựa câu trả lời.
   -Tụi mình đang đợi cậu trước nhà hát. Quay lại nhé!
  Phương luôn là người hiểu tôi nhất, dù cô ấy hay mơ mộng quá đà. Nguyên luôn là nguời làm tôi cười nhiều nhất, dù cậu ấy khá ngốc. Hai đứa biết tôi đang ra sao, và đang đợi tôi quay về.
  Tôi "ừ!" rồi cúp máy, quay xe về nhà hát. Tôi chỉ là một con bé 17 tuổi, nên điều tuyệt vời nhất mà tôi có thể làm là ở bên cạnh bạn bè. 
   "Cậu có đang vui ko?"
   À ko, đó là điều tuyệt vời nhất mà chúng tôi có thể làm chứ.
                                                                           RIO LIN